Earth

Chương 4: Tập luyện




Hoàng Mộc tâm không tạp niệm, tập trung cảm nhận những linh khí mà cậu tập hợp được. Cậu điều khiển dải lụa xanh đi theo những đường ngoằn ngoèo đã vẽ trước đó ở trên mặt động, có đường hình số 8, đường chữ S, một số đường khác phức tạp hơn. Cứ nghĩ là dễ, đến lúc thực hiện mới biết là khó, đường chữ S tưởng chừng như đơn giản nhưng Hoàng Mộc thực hiện cả chục lần giải lụa vẫn chạy lấn ra ngoài giống như bị trơn trượt vậy.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng lũ trẻ say sưa trong tập luyện, đến lúc nghe tiếng gà gáy mới biết là trưa rồi, cả bọn dừng lại, phải đi về không ông, bà lo. Sau đó ngày nào cũng vậy, lũ trẻ lại vào hang động tập luyện từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều. Hoàng Mộc đã kể lại chuyện này cho ông nội nghe, ông tỏ ra ngạc nhiên về khả năng của cháu mình, một lúc sau ông tỏ ra lo lắng dặn dò Hoàng Mộc phải giữ kín chuyện này nếu không là phải chết không thể nghi ngờ.

Năm tuần trôi qua, ngoài trời đã có tuyết rơi, gió lạnh rít từng cơn, cây cối lấm tấm điểm màu trắng của tuyết, tại sơn động, nới sáu đứa trẻ tập luyện, chúng ngôi lên đống rơm to, bên cạnh đống lửa cháy bập bùng, miệng vừa ăn vừa thổi những củ khoai lang to bự, cảm giác thật ấm áp. Ăn xong, lúc này Minh Nguyệt hỏi “chúng mình tập luyện năm tuần rồi sao vẫn chưa làm được như Mộc nhỉ”, Hoàng Mộc trả lời: “mĩnh cũng không rõ nữa, chắc là các cậu chưa đạt đến điểm để chuyển biến về chất, mình tin phương pháp đúng, cứ đi rồi sẽ tới”. Rồi cả bọn lại lao vào tập luyện, sau năm tuần Hoàng Mộc đã có thể điều khiển giải lụa dài khoảng 2m, rộng bằng bàn tay đi men theo đường chữ S, ý niệm điều khiển, mảnh lụa như con rắn uyển chuyển chạy qua, chạy lại hình chữ S. Tiếp theo đến đường số 8, dải lụa di động phát ra âm thanh phần phật, hình dáng uốn éo đi theo hình số 8, về cơ bản đã có thể đi được theo hình số 8 nhưng còn rất vụng về, một số bộ phận dải lụa bị lệch ra ngoài. Bốn người người Ngọc Lan,Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm tuy chưa điều khiển được linh khí nhưng sức khỏe, tinh thần đã gia tăng đáng kể. Hoàng Mộc cùng chúng bạn tiếp tục tập luyện.

Hai tháng trôi qua, mặt dất đã có một lớp tuyết dày che khuất, cây cối trong hoàn cảnh này vẫn sinh sôi phát triển được, đổi lại 100 năm trước đây việc này là khó có khả năng. Làng của Hoàng Mộc thường xuyên cử người dọn tuyết ở các cửa vào thôn và các ống thông gió. Mỗi người được phân lịch trực khác nhau, nhà Hoàng Mộc được cắt cử trực vào tháng tới. Có thời gian đám bạn trẻ lại rủ nhau vào sơn động tiếp tục tập luyện, có lẽ trong thâm tâm chúng đều ấp ủ ước mơ như Hoàng Mộc, đánh đuổi mãnh thú, bảo vệ dân làng.

Đến tuần thứ 6 Ngọc Lan trong một lần tập luyện đến vong ngã, nội tâm bừng sáng, cô bé có cảm giác liên hệ được với một cái gì đó, một cái gì đó thân quen. Ngọc Lan tiếp tục quá trình , tập trung ý niệm về nơi mà cô bé cảm nhận được, tập trung lại một chỗ, lúc này xuất hiện trước mắt Ngọc Lan và chúng bạn không phải dải lụa xanh như Hoàng Mộc mà là một lượng nước không có hình dạng nhất định trôi nổi lơ lửng trong không khí. Tâm Ngọc Lan khẽ động, lượng nược di chuyển qua lại một cách chậm chạp đến khoảng cách 20 m thì vỡ tan. Cả bọn thấy kích thích, hóa ra chuyện thần kỳ cũng không phải chỉ có mỗi kiểu như Hoàng Mộc mà có nhiều loại khác nhau, tùy vào mối người. Thấy Ngọc Lan thực hiện được, những người còn lại càng quyết tâm hơn.

Không lâu sau Đổng Kiếm đang ngồi thiền thì mở mắt nhìn vào con dao nhỏ nhọn hoắt đeo bên hông.

Xoẹt... một dãy tiếng vang lên.

Trước mắt cậu bé thanh dao nhỏ bay lơ lửng, Đổng Kiểm không ngựng tụ ra được cái gì như Hoàng Mộc, Ngọc Lan nhưng càng tập luyện cậu càng nhận thấy có cái gì đó thân thiết ở bên hông, mở mắt ra cậu phát hiện đó là thanh dao nhỏ mà hàng ngày vẫn thường đeo, thanh dao được tra vào vỏ gắt ở thắt lưng. Ý niệm dẫn động thanh dao nhỏ bay lên bay xuống như con cá bơi trong biển, linh hoạt, thoăn thoắt. Cả bọn trố mắt nhìn ai cũng trầm trồ thích thú.

Vài ngày nữa trôi qua, đến lượt Lôi Viêm ngưng tụ được một đám lửa, nhìn đám lửa trôi nổi trong không trung thật quá sức tưởng tượng của cậu, cậu bé vô cùng thích thú xém chút đốt cháy tóc mình.

Chỉ còn Minh Nguyệt, vốn Minh Nguyệt trong phương diện luyện tập rất xuất sắc có thể nói không kém Hoàng Mộc là bao nhưng đến giờ vẫn không thể ngưng tụ ra được cái gì, mặc dù Minh Nguyệt đã có cảm giác liên hệ với các linh khí từ tuần trước, có điều cảm giác giống như những con sóng chạy lăn tăn khó năm bắt, khó ngưng tụ. Cô bé khuôn mặt buồn rầu như sắp khóc đến nơi, làm cả bọn phải dỗ dành mãi.

Đã có được thành tựu rồi, cả bọn bắt đầu học khống chế chúng theo những chỉ dẫn của Hoàng Mộc. Một tháng vừa tập luyện, vừa phụ ông bắt cá, kiếm rau quả hàng ngày, Hoàng Mộc năm người đã dần thành thục với khả năng của mình, không những thế chúng còn phát hiện một điều kinh hỷ, một khả năng kỳ diệu không kém.

Đó là khi để một vật gần với thân thể lâu ngày, cho chúng nhiễm linh lực của bản thân thì có thể điều khiển được vật đó. Phát hiện được lũ trẻ suy tính từ trường hợp điều khiển thanh dao của Đổng Kiếm, cũng không phải bất cứ vật gì để gần đều điều khiển được mà chỉ có một số vật có nguyên tố tương ứng thì mới tạo được mối liên hệ với bản thân.

Ngọc Lan có thể điều khiển được nước trong bình nước mà cô bé thường mang theo bên mình. Hoàng Mộc có thể điều khiển được một đoạn cây khô, cây còn sống cậu bé không thấy có mối liên hệ nào.

Lôi Viêm có thể điều khiển được lửa từ ngọn lửa đang cháy trong động, cậu có khác với mọi người, nếu như Hoàng Mộc, Đổng Kiếm mất vài ngày để vật đó nhiễm linh lực của bản thân rồi mới điều khiển được thì cậu chỉ cần vài phút ngồi gần đống lửa là đã có được mối liên hệ qua đó thao túng ngọn lửa theo ý mình. Minh Nguyệt vẫn như cũ chưa phát hiện ra khả năng gì. Lũ trẻ mỗi tối đều kể lại chuyện của mình với ông Hoàng Xuân, ông rất đỗi kinh ngạc, chuyện lũ trẻ làm được cứ như phép thuật trong chuyện cổ tích vậy.

Thời gian trôi qua mùa đồng lạnh giá mang theo tuyết trắng đã phủ lên cả khu rừng, phủ lên làng mạc, đâu đâu cũng một màu tuyết trắng.

Ngày Mai là đến lượt đại gia đình cụ Hoàng Xuân dọn tuyết. Theo ý kiến của Hoàng Mộc cả bọn nghỉ một hôm đi chơi, sau thời gian vùi trong tập luyện chúng lại trở lại là những đứa trẻ, vào rừng không ai quản rồi nào đất, nào đá, nào bi sắt bay tán loạn rồi “ ta là bà chúa tuyết đây”, “bà béo tuyết thì có”, “ ta là hỏa thần đây”, “ than củi chứ hỏa thần gì”, “ta là thần y đây”, “ta là Magneto đây” một góc rừng vang lên tiếng lũ trẻ đùa nghịch.