Hoàng Mộc là người siêng năng tập luyện Thần Thức Pháp yếu nhất, sự siêng năng của Hoàng Mộc kéo theo đám bạn Ngọc Lan, Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm hứng thú tập luyện không kém. Kết quả không phải nói, chúng luyện tập thần thức pháp yếu từ năm 2 tuổi đến nay đã được 4 năm, thân thể khỏe mạnh hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa, chưa bao giờ bị bệnh tật, mỗi người đã có thể nâng được vật nặng 80 kg. Các cụ trong làng cứ gọi chúng là các mãnh thú nhỏ. Sống trong hoàn cảnh rừng rậm, nhiều mãnh thú nên bọn trẻ sinh ra đã được dạy ném lao, săn bắn, súng bị cấm không được sử dụng nên chúng được dạy cách bắn cung, nỏ.
Tối hôm nay, sau khi được Ông nội kể cho nghe về bí mật của thần thức pháp yếu, Hoàng Mộc không đi ngủ mà ngồi ngay ngắn trên giường, bắt đầu tập một trong những bài tập của thần thức pháp yếu mà ông nội dạy.
Bước đầu của bài tập phải điều chỉnh cho thân thể không căng cứng, không uể oải, tâm thanh tịnh, không tạp niệm – không nghĩ ngợi lung tung, điều này đối với một đứa trẻ 6 tuổi vốn tâm viên ý mã rất khó nhưng Hoàng Mộc đã huân tập được bốn năm rồi, vừa ngồi xuống tâm tư đã buông bỏ những dòng suy nghĩ hàng ngày, tâm trí yên lặng. Với sự luyện tập chăm chỉ và tâm hồn trong sáng của một đứa trẻ Hoàng Mộc đã đạt đến mức đưa tâm nhu nhuyễn, dễ sử dụng, ông Hoàng Xuân cũng không biết chú bé đã đến trình độ này.
Chú bé hít thở nhẹ sâu theo thần thức pháp yếu, hít vào tâm tưởng đưa linh khí của thiên địa chảy theo mũi vào đan điền, tại đan điền một bông hoa nở chiếu ánh sáng thanh lọc trọc khí, linh khí sau khi đã được thanh lọc được dẫn theo kinh mạch qua các huyệt vị được hướng dẫn ở thần thức pháp yếu rồi đổ về đại não, ở đại não xuất hiện một hư ảnh viên minh châu hấp thụ tinh hoa thiên địa, bồi bổ đại não, cuối cùng các tạp chất từ đàn điền được thở ra từ mũi. Hít thở một vòng lại một vòng, bông hoa nơi đan điền, ngọc minh châu nơi đại não càng ngày càng sáng, tâm ý Hoàng Mộc không tạp niệm theo dõi tất cả quá trình. Cùng với sự sáng lên của minh châu, tâm trí như sáng hơn, tất cả tĩnh lặng. Hoàng Mộc dần dần đạt đến trạng thái vong ngã, bình thường trước đây Hoàng Mộc cũng thỉnh thoảng đạt đến trạng thái này, nhưng hôm nay có gì khác, giống như nước tích đã lâu đã đến lúc tràn ly, giống như loài bướm chịu khổ sở trong kén lâu ngày đã đến thì phá kén.
Ngọc minh châu tỏa sáng, tâm trí Hoàng Mộc bừng sáng, bỗng Hoàng Mộc cảm thấy những linh khí hàng ngày vẫn tâm tưởng thu nạp vào hôm nay hiện diện rõ mồn một. Cậu có thể cảm thấy rõ rang sự tồn tại của chúng, hơn thế giữa chúng và bản thân như có một mối liên hệ thần diệu, như là cánh tay, như đôi chân, như bộ phận trên cơ thể mình. Hoàng Mộc vẫn không đình chỉ quá trình tập luyện, tiếp tục hít thở thu nạp linh khí, chỉ khác giờ này linh khí hấp thu vào cơ thể cậu nhanh gấp mấy lần. Nếu ai ở trong phòng ngủ của Hoàng Mộc lúc bây giờ sẽ thấy cậu bé tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, đáng tiếc cậu bé ngủ một mình.
Hoàng Mộc chìm đắm trong sự huyền diệu cho đến sáng mai, một giọng nữ cất lên làm cậu bé dừng lại. Ngọc Lan cùng đám bạn kéo qua phòng Hoàng Mộc gọi cậu dậy chạy thể dục. Lúc này cậu bé mới biết trời đã sáng, vốn dưới lòng đất chỉ thấy ánh sáng mặt trời ở những chỗ đặc biệt, nên người dân ở đây đến 6h sáng sẽ đánh kẻng. Mọi hôm Hoàng Mộc chỉ luyện đến 12h đêm rồi đi ngủ, hôm nay không ngờ lại tập một mạch đến sáng, thế nhưng cậu cảm thấy khỏe mạnh hơn cả khi ngủ dậy.
Nhớ lại cảm giác thần diệu lúc tập luyện, không biết là thật hay là mơ, cậu cảm thấy như mình có thể điều khiển được những nguyên tố kia. Giơ tay ra khoảng không trước mặt Hoàng Mộc thử khởi niệm điều khiển, một loại nguyên tố nào đó trong thiên địa bỗng tập trung về một chỗ, kết lại thành môt giải màu xanh trước mặt Hoàng Mộc, thử điều khiển nó sang ngang thì nó sang ngang, điều khiển nó lên trên thì nó lên trên, Hoàng Mộc thấy lạ lẫm và thích thú vô cùng.
Dừng lại niềm thích thú, nghe tiếng bạn bè gọi phải đi ra đã, thể dục buổi sáng cũng là một phần trong thần thức pháp yếu, Hoàng Mộc ngừng niệm điều khiển dải màu xanh nhanh chóng biến mất. Cậu bé thầm nghĩ thần thức pháp yếu của ông nội thật thần diệu. Nhưng không lâu sau cậu bé sẽ phát hiện ra mình nghĩ sai rồi, thần thức pháp yếu của người cổ xưa chứ có phải của ông nội đâu.
Hoàng Mộc mở cửa, mỉm cười chào các bạn, Ngọc Lan cất tiếng: “Tối qua khó ngủ hay sao mà dậy muộn thế, mọi hôm Mộc toàn gọi bọn mình dậy mà”, Hoàng Mộc trả lời: “hê hê Tối qua mình mơ gặp Lan”
Ngọc Lan mở to mắt đáp lại: “Mơ chúng mình được ăn mâm cỗ ngày tết à”
"Không mơ thấy mình cướp được kẹo của Ngọc Lan"
Ngọc Lan có vẻ giận đến đánh trên vai Hoàng Mộc mấy cái, cả bọn cười khì khì rồi ra khỏi thôn, chui lên mặt đất, khởi động chuẩn bị chạy. Đề phòng mãnh thú bà con đã treo nhiều sợi dây xung quanh, mỗi một đoạn của sợi dây lại được nối với một cái chuông, nếu chuông kêu to đoán biết là có mãnh thú, bà con sẽ trở về thôn. Vì thế cho nên ông, bà cũng yên tâm cho bọn trẻ chạy xung quanh.
Cả bọn chạy vòng vòng được 20 km thì leo lên một phiến đá nằm thở phì phò, nghỉ ngơi một lúc, cả bón kéo nhau đi kiếm đồ ăn. Minh Nguyệt, Ngọc Lan đi hái trái cây, còn lại đi đào khoai, khoai lặn, khoai môn, khoai lang là món khoái khẩu của chúng. Tầm nửa tiếng sau, Minh Nguyêt, Ngọc Lan đem về đủ mấy loại trái cây: ổi, xoài, táo, Hoàng Mộc mấy người cũng mang về một mớ khoai lang, khoai lặn. Cả bọn chọn một chỗ sạch sẽ, khuất gió, cạnh một gốc cây to, bắt đầu nhen lửa nướng khoai. Mùi khoai bốc nghi ngút, chúng chia nhau vừa ăn vừa thổi, chẳng mấy chốc mớ khoai và trái cây chui vào bụng hết, vốn ở nhà có đồ ăn dự trữ nhưng mấy đựa nghịch ngợm này không thích.
Trời mùa đông lạnh, thỉnh thoảng những cơn gió rét buốt đi qua, mấy con chim thu mình trong bộ lông, gió thổi làm lông trước cổ chúng xòe ra như khăn lông quàng cổ. Lũ trẻ ngồi sát nhau, cạnh đống lửa để sưởi ấm, lúc này Hoàng Mộc trầm tư nói: “các cậu ơi tối qua trong lúc tập hít thở, mình đạt được một trạng thái kỳ diệu, sau đó phát hiện ra mình có thể làm được như thế này”.
Nói xong Hoàng Mộc đưa tay ra, để ngửa bàn tay, ngay lập tức nguyên tố trong thiên địa tập trung về một chỗ, trên bàn tay Hoàng Mộc xuất hiện một dải màu xanh như lụa lơ lửng trong không khí. Cả bọn sửng sốt, liên tiếp hỏi, cái gì đây, ảo thuật à, Minh Nguyệt đưa tay ra chạm chạm, rồi mấy đứa khác cũng thử, chúng thử sờ, kéo, … sau một hồi đi đến hết luận, chạm vào giống như chạm vào một cái cây non, nhưng rất dai, mấy đứa thi nhau kéo mà không đứt. “Chưa hết đâu” Hoàng Mộc nói rồi dẫn niệm điều khiển giải lụa xanh đi lên, đi xuống, bay vòng quanh, luồn qua mấy cành cây, cả bọn hết sức thích thú, chăm chú nhìn.
Đổng Kiếm nói: “cậu thử cho giải lụa bắt con tắc kè đằng kia xem, Hoàng Mộc điều khiển giải lụa bay đến một cành cây cách đó 50 m, trên cành cây một chú tắc kè đang ngơ ngác nhìn, giải lụa xanh bay đến, ập vào cành cây, xoạt xoạt giải lụa không bắt trúng tắc kè mà bị chệch khoảng 10 cm, tắc kè thấy thế mau lẹ chuồn mất dạng.
Xem ra Hoàng Mộc vừa mới có được năng lực nên trình độ còn vụng về, nhưng làm được như vậy làm cả bọn rất thích thú. Bọn trẻ nhanh chóng quyết định nhờ Hoàng Mộc chỉ cách để có thể tạo ra dải lụa. Trẻ con mà, thấy hay nên chúng rất nhiệt tình. Hoàng Mộc đồng ý, tuy nhiên ở đây hơi lạnh không tiện cho tập luyện, Lôi Viêm nảy ra ý định: “Hay chúng ta đến sơn động lúc trước bọn mình tìm ra đi, chỗ đó vừa rộng rãi, vừa ấm”. Cả bọn đồng ý, chúng chui qua dây chuông, cẩn thận không để chuông kêu kẻo ông bà trong thôn biết, rồi băng qua 20 km đường rừng, đi vào sơn động.
Sơn động này lúc trước trong một lần đi bắt chuồn chuồn chúng tìm ra được, vốn ông bà cấm không được đi xa nhưng trẻ con mà, không cấm được. Mặc dù sơn động khuất gió, ấm hơn ngoài trời nhưng vẫn lạnh, lũ trẻ tìm cành cây khô, rồi đốt lên. Sau đó Hoàng Mộc nói cho các bạn biết về những kinh nghiệm của mình qua những lần tập trước, đồng thời giải đáp những vướng mắc của từng người, còn cẩn thận căn dặn lại tuyệt đối không được nói với ai nếu không hậu quả khôn lường. Nếu ông Hoàng Xuân ở đây sẽ ngạc nhiên khi thấy cháu mình chỉ mới 6 tuổi nhưng lại có thể trả lời suôn sẻ những nan đề mà thậm chí cả ông cũng chưa tìm được đường ra.
Cả bọn ngồi ngay ngắn bên đống lửa, thực tập theo những lời Hoàng Mộc nói. Tất cả chìm trong cảm giác tĩnh lặng của sự tập luyện, Hoàng Mộc cũng vậy, cậu thử tập trung nhiều hơn nữa nguyên tố kỳ lạ để thử xem dải lụa cậu có thể lớn hơn không, nhưng cậu nhận ra rằng tập trung nhiều hơn các nguyên tố kỳ lạ làm cho mình không kiểm soát được, dải lụa vì thế tan rã, cậu quyết định trước phải điều khiển thành thục từng này nguyên tố kỳ lạ đã. Trong thâm tâm, Hoàng Mộc cảm thấy khả năng này có thể giúp ích lớn cho việc giúp dân làng đánh đuổi mãnh thú, bảo vệ bản thân mình, còn xa hơn để hôm sau nghĩ tiếp.