Khi đi theo tên vệ trưởng đến Tam Sơn bang năm người đã mang sẵn vũ khí và hành lý cơ bản, những thứ cồng kềnh để tạm ở nhà ông Nguyễn Trực. Cả bọn thắp đuốc, men theo hang động đi đến chỗ cửa hang đã bị đánh sập, dùng cuốc, xẻng đào ra một lối đi thông lên trên, chỉ là lớp đất bình thường không làm khó được năm người, hang động nhanh chóng được khai thông, miệng hang vẫn duy trì kích thước cũ chỉ đủ cho mỗi người đi qua, không để cho hung thú chui lọt.
Minh Nguyệt chui ra ngoài ngó quanh miệng hố, nhìn thấy lũ hung điểu đã bay đi, cô bé chui xuống báo lại tình hình với mọi người.
Cả bọn lùi lại một đoạn cắm cây đuốc vào vách hang, chúng nói với Tiêu Thống là sẽ bắt đầu đi tìm quặng ngay nhưng thực ra là cái cớ để đi ra khỏi làng tránh bị theo dõi, ở trong hang động này năm người bắt đầu lên các kế hoạch, cũng như cần có thời gian để Đổng Kiếm có thể điều khiển được thanh kiếm mới, đến tận hai giờ chiều ăn uống xong xuôi mới chui từ hang lên.
Việc đầu tiên là đi xung quanh tìm các tảng đá to và những khúc gỗ chắc chắn gia cố miệng hang, một kích của Phi vân điểu thật sự rất mạnh mẽ có thể cắt qua lớp đất vì thế chúng cần tạo ra một lối thoát hiểm khi nguy cấp.
Công việc mất 2 tiếng mới hoàn thành, Hoàng Mộc trèo lên miệng hố đi đến cánh rừng, bốn người còn lại quay vào hang trú ẩn, cậu quan sát kỹ xung quanh, núp dưới bóng cây mà đi, mục tiêu của cậu là một cây Xuyên thiết bình thường.
Hàng ngày đi đường thỉnh thoảng bắt gặp, hôm nay chủ ý muốn tìm lại chẳng thấy đâu, đi hơn một tiếng mà chưa thấy cây xuyên thiết nào, bỗng nghe tiếng động xột xoạt, Hoàng Mộc nhìn theo hướng đó.
Thì ra là hai con tê tê đang đánh nhau, kích thước của chúng to như con sói, Hoàng Mộc chăm chú nhìn, phát hiện phía sau hai con tê tê có một bụi Xuyên thiết.
Dải lụa xanh không một tiếng động hiện ra, trườn trên mặt đất vòng qua chỗ hai con tê tê đang giao đấu, nhẹ nhàng quấn quanh bụi xuyên thiêt, siết chặt lại rồi kéo mạnh nhổ cả rễ của bụi xuyên thiết lên, dải lụa mang theo bụi xuyên thiết về chỗ Hoàng Mộc. Hai con tê tê nghe tiếng động lạ quay đầu nhìn sang bên, bụi cây ở đó đã biến mất không thấy đâu, chúng ngơ ngác một lúc rồi lại lao vào đánh nhau.
Hoàng Mộc thuận lợi mang bụi cây xuyên thiết về hang động, đưa nó cho Minh Nguyệt. Cố bé liền gọi thỏ trắng từ trong túi vải chui ra, hai tay Minh Nguyệt ve vuốt trên đầu nó, nói giọng nhẹ nhàng:
Bé thỏ của chị, tìm cho chị loại cây này mà cành lá của nó có màu đỏ
Hoàng Mộc ở bên lên tiếng: Con thỏ nhà ngươi nếu phát hiện gần đó có hung thú nguy hiểm phải bao cho chúng ta, mối thù rết khổng lồ ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.
Con thỏ nghe vậy dựng hai chân trước lên cào cào, kêu lên oăng oăng
Minh Nguyệt thấy thế liền nói:
Thôi được rồi, tìm cho chị cây xuyên thiết phù hợp chị giảng hòa cho
Thỏ trắng gương mặt biểu cảm phức tạp như kiểu ta nể mặt Minh Nguyệt mới giúp ngươi đó. Nó đến ngửi bụi cây trên tay Minh nguyệt mấy lần rồi chạy đi, đến chân hố Minh Nguyệt bảo thỏ trắng chui vào túi vải, bản thân trèo lên miệng hố, bốn người còn lại theo sau.
Năm người và thỏ trắng thăm dò cẩn thận, đi một đoạn lại ẩn nấp dưới gốc cây xem xét xung quanh rồi mới đi tiếp. Đường đi quanh co khúc khủy không ít lần gặp phải Phi vân điểu bay lượn trên bầu trời nhưng nhờ vào ẩn nấp kỹ càng nên chưa bị phát hiện.
Ngoài phi vân điểu ra nhóm người gặp thêm các loài động vật bình thường khác còn hung thú thì ít hơn có lẽ loài phi vân điểu này xưng bá ở đây đã đuổi hết các hung thú khác ra khỏi địa bàn của nó.
Đến cuối chiều, những ánh nắng mặt trời cuối cùng đã ẩn sau dãy núi, chỉ còn những tia sáng phản xạ từ đám mây xuống chiếu sáng mặt đất, nhưng có vẻ cũng không duy trì được lâu.
Ngọc Lan nói:
-Sắp tối rồi, chúng ta phải đi tìm chỗ trú ẩn, ngày mai tính tiếp.
Nơi này khá bằng phẳng không tìm thấy hang động, nếu quay lại chỗ cũ sẽ mất thêm thời gian, với lại hung thú nơi đây không nhiều, cả bọn quyết định tìm một thân cây cao lớn, tán lá rậm rạp làm chỗ trú chân. Xung quanh là rừng không khó khăn gì để tìm một cái cây như thế.
Năm người chọn chỗ cành cây tụ tập lại với nhau thành một khu vực khá bằng phẳng, đặt gùi tre xuống, ngồi nghỉ ngơi, sau khi ăn qua bữa tối cả bọn thay phiên nhau canh phòng. Hoàng Mộc và Minh Nguyệt thực hiện trước sau đó đến phiên người khác.
Mặt trăng hôm nay vẫn tròn vành vạnh, bầu trời cao vời vợi không một gợn mây, thỉnh thoảng những cơn gió thổi từ thiên không xuống làm cành cây nghiêng ngả, cơn gió lướt qua Minh Nguyệt làm những sợi tóc bay bay, Minh Nguyệt đưa tay gạt chúng sang một bên để lộ gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng iu dưới ánh trăng
Sau một ngày căng thẳng hai người có khoảnh khắc yên bình.
Hoàng Mộc quay sang mỉm cười, cô bé cũng mỉm cười lại rồi cất tiếng nói thủ thỉ, nhẹ nhàng như sợ hung thú phát hiện
-Mộc có ước muốn gì không
-Mình muốn chúng ta, dân làng và mọi người được sống một cách tự chủ, mình sẽ xây một ngôi nhà thật to đẹp để gia đình mình sống chung.
Vừa nói Hoàng Mộc vừa khua tay rộng ra như thể trước mắt cậu là một ngôi nhà to đẹp thật sự.
-Hi Nguyệt chỉ cần được sống bên cạnh mọi người, bên cạnh Mộc là Nguyệt thích rồi.
-Nguyệt yên tâm, Mộc sẽ cố gắng hết sức
Nếu là trước đây ở độ tuổi này hai người đang còn được gia đình chăm sóc, chiều chuộng, thời thế thay đổi bắt buộc chúng phải trưởng thành trước tuổi, phải bôn ba, vất vả.
Hoàng Mộc và Minh Nguyệt ngồi sát lại với nhau, cùng nhìn ngắm cánh rừng mênh mông dưới ánh trăng sáng vằng vặc.
Bất chợt nơi xa xuất hiện một chùm sáng bạc, chùm sáng hắt từ dưới đất lên trên không, màu bạc này nhìn rất quen, giống như màu lông của Phi vân điểu mà năm người gặp qua.
Hoàng Mộc chăm chú quan sát luồng sáng rồi quay sang nói nhỏ với Minh Nguyệt
-Nguyệt ở lại đây canh chừng mọi người ngủ, đừng đánh thức mọi người, mình qua đằng kia xem sao
Không đợi Minh Nguyệt đồng ý hay không, Hoàng Mộc đã nhảy xuống cây đi về nơi phát ra luồng sáng.
Nhanh như một con sóc, Hoàng Mộc băng qua 3km đường rừng, trên đường thỉnh thoảng có một vài loài động vật ẩn nấp tấn công, nhưng tốc độ của chúng không theo kịp Hoàng Mộc, đụng phải hung thú lớn hơn cậu dứt khoát trèo lên cây cao tránh né chứ không đối chiến.
Nhờ sự khéo léo cùng dải lụa xanh hỗ trợ Hoàng Mộc đã đến được nơi phát ra luồng sáng, càng đến gần tốc độ càng chậm lại, ẩn khuất dưới tán lá tiến tới nhẹ nhàng, xuyên qua kẽ lá cậu nhìn thấy rõ quang cảnh trước mắt.
Một con Phi vân điểu màu bạc, không phải là một con phi vân điểu màu xám đang chuyển bộ lông của nó sang màu bạc, mỗi khi một chiếc lông chuyển từ màu xám chuyển sang bạc nó phát ra ánh sáng, ánh sáng bắt đầu từ phần đầu lan dần đến thân, cánh và đuôi, đến khi tất cả bộ lông đã chuyển sang màu bạc, ánh sáng phát ra lần cuối cùng rồi tắt đi, con phi vân điểu kêu lên một tiếng sung sướng, vang vọng cánh rừng. Nó ngắm nhìn bộ lông một lúc rồi bay đi
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của nó nữa Hoàng Mộc tiến ra, phía trước là một vạt đất trống, mặt đất gồ ghề. Hoàng Mộc quan sát kỹ nơi Phi vân điểu vừa đứng, nhận thấy gần đó có một tảng đá xuất hiện vết mổ của hung điểu, vết mổ chỉ làm tảng đá mẻ đi một chút. Hoàng Mộc cúi xuống nhặt lên, tảng đá chỉ to bằng hai viên gạch mà nặng tầm 30kg, phía dưới tảng đá còn bám rễ cây cỏ dại.
Cảm nhận sơ qua của Hoàng Mộc là tảng đá này rất cứng, đích thị là một loại quặng, không biết có phải là loại cần tìm không, cất nó vào bọc vải tìm xung quanh nhưng không thấy tảng đá nào tương tự. Cậu ghi nhớ phương hướng Phi vân điểu bay đi rồi quay trở lại nơi mọi người đang trú ẩn.
Đi được vài trăm mét bỗng nghe tiếng kêu vọng xuống từ trên cao, quay đầu lại ngước nhìn, con hung điểu vừa nãy xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Mộc, phương hướng rõ ràng đang bay đến chỗ này
-Không thể nào, rõ ràng mình đã ẩn nấp kỹ càng sao nó phát hiện ra được.
Cậu dừng lại rút cặp song đao ra, dải lụa xanh xuất hiện bay lơ lửng bên người. Cậu không chạy về nơi mọi người đang trú ẩn mà lựa chọn đối chiến vì nếu làm thế sẽ dẫn phi điểu về nơi trú ẩn, làm liên lụy đến mọi người, ai biết sau con Phi vân điểu này sẽ còn bao nhiêu con khác nữa