Những người bị thương được nhóm người cầm đao kiếm khiêng vào gian phòng khác. Cửa chính ngôi nhà mở ra, nhìn thấy Hoàng Mộc lành lặn không tương tổn, ba tên thành viên của Tam Sơn bang ở ngoài trố mắt nhìn, nghi hoặc hiện ra trong suy nghĩ:
-Không thể nào, rõ ràng thống lĩnh đã cử ra mười người để dạy dỗ thằng nhóc này, sao có thể như vậy được.
Chúng dẫn bốn người còn lại vào phòng, từ trên tầng hai, một người đàn ông bước xuống, mai tóc đen, dáng người vạm vỡ, nhìn qua giống như trung niên chứ không phải là cụ già. Hắn đi từ từ đến giữa gian phòng rồi quay sang nhóm người Hoàng Mộc, gương mặt vô cảm vậy mà nặn ra được một nụ cười, chỉ những giang hồ lâu năm mới có được nụ cười như thế, nó mang theo nhiều sự phức tạp, giả dối, bản ngã.
-Chào các bạn trẻ, ta là Tiêu Thống, thủ lĩnh của Tam Sơn bang, không mấy khi thôn của ta đón tiếp khách quý, mời lên tầng hai cùng ăn sáng, nói chuyện.
Hoàng Mộc đáp:
-Cảm ơn ý tốt của Tiêu thống lĩnh, bữa sáng chúng tôi đã dùng rồi, nếu có chuyện gì cần bàn bạc nhờ Tiêu thống lĩnh nói luôn ở đây.
-Haha vội gì chứ, không ăn sáng cũng được, vậy mời lên trên dùng trà, gian phòng này không có bàn ghế để ngồi nói chuyện.
Thấy Tiêu Thống mời nhiệt tình, cả bọn đồng ý lên tầng trên, nói là uống trà nhưng trên bàn bày biện nhiều đồ ăn: gà kho sả ớt, gỏi bò tắc non cà pháo, sườn hầm tỏi, gà hấp lá chanh, rau xào, canh mùng tơi...
Tiêu Thống ngồi vào bàn rồi vẫy tay, người phục vụ hiểu ý, bê một ấm trà đặt trên bàn, rót đầy sáu chén.
-Mời các bạn trẻ ngồi, ta có chuyện muốn nói.
Năm người nghe theo ngồi xuống bàn ăn, dù sao gian phòng này chỉ ở chổ này mới có ghế.
-Cho hỏi các bạn trẻ đây tên gì, từ đâu tới
-Tôi là Hoàng Mộc còn đây là Lôi Viêm, Đổng Kiếm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt, chúng tôi ở làng xa , bị lạc đường, may mắn tới được thôn.
-Haha vượt qua được địa bàn của Phi vân phệ kim điểu thì không phải chỉ bởi may mắn thôi đâu, còn phải có bản lãnh nữa.
-Tiêu thống lĩnh quá khen, chúng tôi nhờ vào may mắn tìm được hang động dẫn lỗi đến làng mới tránh được chúng truy đuổi, nếu không chuyện khó nói.
-Không cần khiêm tốn, ta cũng đã từng đi qua địa bàn của Phi vân phệ kim điểu nên ta biết chỗ đó hung hiểm thế nào, nhất là khi mang theo những vũ khí kim loại như thế bên mình.
-Tiêu thống lĩnh đã từng đi qua địa phương đó sao. Đổng Kiểm hỏi lại
-Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân ta mời các bạn trẻ tới đây, trước hết xin mời dùng trà, kẻo để nguội không ngon.
Nói xong hắn nhập một ngụm thưởng thức, Đổng Kiểm cũng cầm ly trà lên uống xã giao.
Hoàng Mộc lên tiếng: Tiêu thống lĩnh thích dùng thuốc phiện nhỉ.
Đổng Kiếm nghe vậy đang định uống, ngay lập tức đặt chén trà xuống.
-Ồ, không ngờ bạn trẻ này tuổi còn nhỏ mà am hiểu cả thảo dược.
-Nếu tôi đoán không sai, trong chén trà này có tinh chất của hoa Anh Túc
-Đúng vậy, Tam Sơn bang chúng ta ai cũng thích loại cây này, haha các bạn trẻ cũng nên thử một chút sẽ thấy cuộc sống thú vị hơn.
Hoàng Mộc thầm nghĩ: Hóa ra tên Tiêu Thống này khống chế mọi người ở Tam Sơn bang bằng thuốc phiện, chả trách các thành viên nghe lời hắn đến vậy, hẳn cũng là lý do khiến những người gia nhập bang hội thay tính đổi nết trở nên cộc cằn, thồ lỗ. Cái gì mà cuộc sống thú vị chứ, nếu ta dùng nó chẳng khác gì ta bán bản thân cho quỷ dữ để lấy đôi chút thoái mái phù phiếm. Nghĩ vậy Hoàng Mộc trả lời giọng điệu kiên quyết.
-Nếu Tiêu thống lĩnh không cất những chén trà này đi, vậy cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay chỉ đến đây thôi.
Tiêu Thống đang nhâm nhi tách trà nghe câu trả lời vậy liền thay đổi nét mặt trở nên vô cảm.
-Người đâu, cất trà
Những chén trà còn nóng hổi vừa rót ra lại bưng vào, ánh mắt người phục vụ nhìn chúng có vẻ thèm thuồng, vừa đi vừa ngửi.
-Vậy ta đi thẳng vào vấn đề, lý do ta mời các vị tới đây là muốn nhờ các vị phụ giúp ta tìm một loại quặng, nó rất cứng, dùng nó để làm vũ khí đảm bảo có thể xuyên qua được lớp lông của phi vân phệ kim điểu màu bạc.
Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp:
-Loại quặng này chỉ có thể tìm thấy ở địa bàn của Phi vân điểu những nơi khác ta chưa từng thấy qua.
Tiêu Thống rút bên hông ra một thanh đoản kiếm dài khoảng 20cm, lưỡi kiếm sáng bóng, sắc lẹm, hắn kêu người mang ra một hòn đá rồi vung kiếm, lưỡi kiếm cắt qua hòn đá như cắt thân chuối, hòn đá dễ dàng bị chia làm hai, nhát cắt phẳng lỳ.
Đổng Kiếm tấm tắc khen: Đúng là kiếm tốt.
Vũ khí của Đổng Kiếm là thanh kiếm to bản đã bị Phi vân điểu làm gãy, không có kiếm cậu như mất đi hai phần ba chiến lực.
-Các vị thấy đó, đây là thanh đoản kiếm làm từ loại quặng mà ta muốn tìm, nếu có thể mang về cho ta số lượng vừa đủ vậy ta có thể rèn cho các vị đây mỗi người một cây vũ khí.
Đổng Kiếm đáp: Tiêu thống lĩnh không sợ chúng tôi tìm được quặng rồi mang đi mất sao.
-Haha loại quặng này rất khó nung chảy, cần phải có nhiệt độ cao mới có thể trích xuất được kim loại, ta không tin lân cận mấy trăm km quanh đây có chỗ nào có thể xử lý được nó.
Hoàng Mộc đã thấy nơi luyện kim ở làng Nhị Sơn, ở đó có những lò luyện cùng thiết bị đa dạng, quả thực không có bề dày lịch sử hàng trăm năm sẽ không thể có những công cụ, dụng cụ như thế cho nên lời của Tiêu Thống hẳn là sự thật.
-Các vị thấy đề nghị của ta có được không, nên nhớ chúng ta sống trong hoàn cảnh hung thú rình rập khắp nơi. Một món vũ khí tốt mà nói chính là một lá bùa hộ mệnh, chưa kể đến việc làng của các vị xa xôi, dù đi đâu hay trở về thì vũ khí tốt là cái không thể thiếu.
Hoàng Mộc lên tiếng:
Tiêu thống lĩnh nói rất hợp lý, có điều không biết số quặng vừa đủ mà Tiêu thống lĩnh nói là bao nhiêu.
-Khoảng 50kg vừa đủ để chế tạo một thanh kiếm, kỳ thực số lượng này chưa đủ nhưng ta sẽ pha trộn thêm các kim loại khác.
-Địa bàn của Phi vân điểu cực kỳ nguy hiểm chẳng may không tìm đủ 50kg quặng, hoặc chỉ hơn 50kg một chút vậy chẳng phải chúng tôi công cốc sao
-Vậy ý của các ngươi thế nào
Hoàng Mộc trả lời:
-Theo như tôi được biết, Tiêu thống lĩnh sau một lần đi rừng về, sức khỏe đột nhiên tăng mạnh, tôi thật sự rất tò mò về kỳ ngộ mà Tiêu thống lĩnh gặp được, nếu chúng tôi có thể mang về 50kg quặng như yêu cầu, vậy ngài có thể tiết lộ đôi chút về kỳ ngộ này, ngài yên tâm xong việc chúng tôi sẽ rời đi, không ở lại đây.
-Haha tưởng chuyện gì, được, nếu các ngươi mang đủ số quặng theo yêu cầu, ta sẽ tiết lộ bí quyết cho các ngươi.
Hoàng Mộc hỏi lại:
-Chắc hẳn Tiêu thống lĩnh sẽ không nói bí quyết là thuốc phiện chứ
-Vị này còn trẻ mà suy nghĩ chu đáo nhỉ, thuốc phiện chỉ là kích thích nhất thời, tất nhiên là không phải.
Hoàng Mộc quay sang mọi người trong nhóm hỏi:
-Ý kiến các cậu thế nào
Bốn người trả lời: Mộc quyết định đi, chúng mình tin tưởng cậu
Hoàng Mộc nghe vậy, hướng Tiêu Thống nói:
-Tiêu thống lĩnh có thể nói đặc điểm của loại quặng cần tìm.
-Quặng mà ta cần chủ yếu nằm lộ thiên, ta nghe kể lại nó chính là những mảnh nhỏ của thiên thạch rơi xuống trái đất cách đây hơn 200 năm, đặc điểm nhận biết chúng chính là phía trên quặng có cây Xuyên Thiết màu đỏ.
-Xuyên thiết màu đỏ sao, tôi được biết loài cây này vốn có màu xám. Hoàng Mộc nói.
-Không sai cây xuyên thiết bình thường sẽ có màu xám, chỉ có những cây đặc biệt mọc trên quặng mới có màu đỏ, các ngươi chú ý khi lấy phải đào cả cây Xuyên thiết này, dịch của cây có tác dụng trong việc nung chảy quặng. Ta sẽ cung cấp những dụng cụ cần thiết để khai thác quặng, khi nào các ngươi bắt đầu hãy đễn chỗ này mà lấy.
-Chúng tôi muốn bắt đầu luôn, nhờ Tiêu thống lĩnh cấp cho một số dụng cụ và hai thanh vũ khí.
-Được, người đâu mang gùi ra đây
Năm chiếc gùi to được mang ra, gùi đan từ sống tre, bên trên có nắp, mặt dưới của nắp phủ một lớp cỏ hôi, bên trong gùi có sẵn cuốc xẻng và một số vật phẩm khác.
Về phần vũ khí, người của Tam Sơn bang đưa Hoàng Mộc và Đổng Kiếm đến kho để chọn. Vẫn theo những vũ khí đã quen tay Hoàng Mộc chọn ra một cặp song đao, Đổng Kiếm chọn một thanh kiếm to bản. Mặc dù thiết kế của song đao và thanh kiếm này chưa được như ý, nhưng thôi dùng tạm, còn hơn là không có.
Năm người đeo gùi tre lên lưng, đi ra thung lũng, hướng đến hang động trước đây để đi đến địa bàn của Phi vân phệ kim điểu, chúng chấp nhận mạo hiểm để truy cầu sức mạnh, lớn lên trong hoàn cảnh hung hiểm, chúng hiểu chỉ có bằng sức mạnh mới có thể bảo vệ những gì mình yêu thương.