Earth

Chương 16: Lôi Viêm tỉnh dậy




Tiểu Hắc Bạch là hổ đực, Tiểu Tuyết là rắn cái, nghe Ngọc Lan đặt tên cho hai đứa hợp lý, cả bọn đồng ý. Ba người Hoàng Mộc ngồi tán dóc một hồi đến khi lửa sắp tàn, chúng đem một đống củi to ra trước cửa hang đốt cháy, đám lửa bập bùng theo từng cơn gió lạnh. Đốt lửa ở cửa hang vừa để đuổi thú dữ, vừa để tránh hang động do chênh lệch nhiệt độ mà nứt vỡ. Đêm còn dài, Đổng Kiếm và Ngọc lan chia nhau trực trước cửa hang, Hoàng Mộc bị thương nên được ưu tiên nghỉ ngơi không phải trực.

Nửa đêm tiếng gà gáy, Ngọc Lan tỉnh dậy để trực thay ca cho Đổng Kiếm thì Hoàng Mộc nằm cách đó một đoạn bảo Lan ngủ đi để mình trực thay cho, tiện thể tập luyện thần thức pháp yếu luôn. Ngọc Lan khuyên Hoàng Mộc nghỉ ngơi một hồi không được, đành thể theo nguyện vọng của Hoàng Mộc về phần mình nằm ngủ tiếp ngon lành.

Tiếng gà gáy lần nữa vang lên, núi rừng bừng tỉnh sau đêm dài, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua kẽ lá, ánh lên mặt tuyết màu tinh khôi. Ánh nắng chiếu lên gương mặt của Hoàng Mộc trước cửa hang, cậu mở mắt từ trạng thái tập luyện thần thức pháp yếu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, không khí thật mát lạnh, đất trời mênh mông, tâm hồn theo đó mà hòa cùng đất trời trở nên khoáng đạt.

Không biết là do chỗ trú ẩn an toàn hay là do ngọn lửa to đuổi thú dữ mà đêm qua không phát sinh sự tình gì đặc biệt ngoài tiếng ngáy o o của Đổng Kiếm.

-Đổng Kiếm, Ngọc Lan dậy nào. Hoàng Mộc gọi

Tiểu Tuyết từ trong túi vải của Ngọc Lan bò ra, lấy bộ dáng ngộ nghĩnh ngó nghiêng xung quanh, Tiểu Hắc Bạch cũng dậy chạy nhảy lung tung.

Cả bọn dập tắt đám lửa, rồi trèo xuống núi, men theo lối cũ trở về thôn, trên đường hái hoa quả dại ăn lót dạ buổi sáng.

Hai ngày sau tại thôn Trường Cửu, thôn của ông Hoàng Xuân mấy người. Trong phòng điều trị giữa thôn, ông Hoàng Xuân cùng Minh Nguyệt đang túc trực Lôi Viêm, những thìa nước thuốc được hai ông cháu chăm bón cho cậu bé. Nằm hôn mê mấy ngày liền, không có kỹ thuật y khoa hiện đại, chỉ có thể dùng cách cổ truyền chăm bón từng thía nước thuốc để duy trì sự sống cho Lôi Viêm.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng mặt trời mấy ngày nay đã làm tuyết tan đi nhiều cộng với công sức dọn tuyết không ngừng của dân làng, đám cọc nhọn trên thôn hiện ra rõ ràng phô lên một cảnh gai góc. Giữa bầy cọc nhọn có ba thân ảnh đang chạy đi thoăn thoắt như thể đã quá quen thuộc với cách bố trí của đám cọc nhọn. Ba thân ảnh không ai khác chính là Hoàng Mộc, Đổng Kiếm cùng Ngọc Lan, sau vài ngày đi đường vất vả chúng đã về đến thôn. Trên đường về nhờ vào tính cẩn thận và sự may mắn, ba người không gặp thêm sự tình nguy hiểm gì.

Ông Thắng ăn trưa xong đang trực ở cửa thôn, bỗng nghe tiếng gọi vọng vào.

-Ông Thắng ơi mở cửa cho chúng cháu vào với ạ.

Nghe giọng nói quen thuộc, ông vui mừng kéo dây mở cửa, tốc độ nhanh hơn mọi ngày.

Ba người Hoàng Mộc cũng nhanh nhẹn không kém, vừa thấy cửa mở ra đã chui vào.

-Chúng cháu chào ông Thắng ạ

-May quá mấy đứa đi đã một tuần rồi, cả thôn đang lo lắng, ba cháu cả người không sao chứ.

-Chúng cháu không sao ạ

-Chân của Hoàng Mộc bị thương à, ông Thắng nhìn xuống chân Hoàng Mộc rồi hỏi.

-Dạ, chân cháu bị thương nhẹ thôi cũng đã đỡ nhiều rồi ạ

-Vậy thì tốt, chút nữa cháu nhớ nhờ ông Nguyễn Hoa kiểm tra, bôi thuốc. Ông nghe Hoàng Xuân nói ba đứa bọn cháu đi tìm gan hổ, rừng núi nguy hiểm, không tìm được thì thôi, về được đến thôn là tốt rồi, chuyện của Lôi Viêm chúng ta sẽ tìm cách khác, nhờ ông bà tổ tiên phù hộ, may ra Lôi Viêm có thể sống sót được.

Ông Thắng vẻ mặt vừa vui mừng khi thấy ba đứa trẻ trở về thôn, nhặc đến chuyện Lôi Viêm khuôn mặt lại trở nên trầm ngâm.

-Dạ chúng cháu tìm được gan hổ rồi ạ.

Đổng Kiếm nói xong, mở bao vải sau lưng ra, bên trong là một bao vải nhét đầy tuyết, cậu bé vén lớp tuyết phía trên để lộ là một phần của gan hổ màu đỏ sẫm.

ông Thắng bị ba đứa trẻ làm cho bất ngờ, ông vén thêm một lớp tuyết, kiểm tra kỹ vật được vùi bên trong, hai tay sờ nắn, mũi ngửi ngửi.

-Đúng là gan hổ rồi, thật không ngờ ba cháu tìm được, mau, chúng ta mau báo cho ông Nguyễn Hoa để làm thuốc cứu chữa cho Lôi Viêm.

-Dạ, ba đứa trẻ đồng thanh hô

Không hỏi han thêm sự tình gì, ông Thắng cùng ba người Hoàng Mộc nhanh chóng đi đến gian phòng điều trị ở giữa thôn, trên đường đi dân làng thấy ba đứa trẻ về cũng tò mò đi theo.

Cửa phòng mở ra, ông Hoàng Xuân thấy Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan bước vào, khuôn mặt trở nên vui mừng

-Ơn giời ba đứa cháu của ta về đây rồi.

-Chúng cháu tìm được gan hổ rồi ạ. Đổng Kiếm vừa nói vừa mở túi vải cho mọi người xem.

-Ta đã kiểm tra rồi, đúng là gan của hổ trưởng thành đó. Ông Thắng nói.

-Ơn giời, ơn giời, may quá, may quá, ông Hoàng Xuân vui mừng đến chảy nước mắt thốt lên.

Minh Nguyệt ở bên cũng không dấu nổi niềm vui nhảy cẫng lên, bà con trong thôn biết được câu chuyện cũng không khỏi chúc phúc cho Lôi Viêm, dành hết lời khen tặng cho ba đứa nhỏ. Chuyện chúng làm được đúng là xưa nay chưa từng thấy.

Câu chuyện còn cao trào hơn khi lũ trẻ lôi từ trong bọc vải ra một con hổ con cùng một con rắn con, nhìn cử chỉ thân thiện của hai con thú nhỏ với ba đứa trẻ dân làng hoàn toàn bị bất ngờ. Minh Nguyệt khi thấy hai con thú nhỏ đáng yêu lập tức mê say, chạy đến sờ mò Tiểu Hắc Bạch cùng Tiểu Tuyết.

Sự tình rôm rả một hồi cho đến khi thầy thuốc của thôn – ông Nguyễn Hoa bước vào yên cầu mọi người ra ngoài để điều chế thuốc cứu chữa cho Lôi Viêm.

Trong một tuần này, dân làng bất chấp hoàn cảnh tuyết phủ, đã đi thu thập đủ những dược liệu khác cần thiết để điều chế phương thuốc cứu Lôi Viêm. Ông Nguyễn Hoa bắt đầu xử lý đống nguyên liệu, có cái được giã nhỏ, có cái chỉ cắt ra từng khúc, riêng gan hổ được cắt ra thành lát nhỏ. Ông trộn tất cả các thứ với nhau, rồi rải lên một loại men, đem đi ủ, chờ một ngày sau mới đem đi sắc lấy nước uống.

Đại gia đình ông Hoàng Xuân cùng ông Nguyễn Hoa và một số bà con khác trong thôn tổ chức ăn tối ngay trước phòng điều trị, thôn xóm được xây dựng dưới lòng đất cho nên chia ra từng nhà, từng phòng chỉ mang tính tương đối, trong thâm tâm mỗi người ở trong thôn chỗ nào cũng là nhà, mọi người sống chung trong một ngôi nhà.

Bàn ghế được đem ra bày biện trước phòng điều trị, đồ ăn mọi người trong thôn góp, bữa tối thịnh soạn, Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày, Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết cũng không ngoại lệ.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ, mọi người có hỏi làm sao mà ba người lấy được gan hổ. Hoàng Mộc chỉ kể sơ sài là gặp được con hổ bị thương sắp chết, cả bọn nằm rình đến khi nó chết thật thì đi đến lấy gan hổ, thuận tiện bắt được hổ con, còn về phẩn Tiểu Bạch là trong một lần bắt cá ở sông Lam vô tình bắt được. Mọi người cũng không gặng hỏi nhiều, chỉ tấm tắc khen bọn nhỏ này thật là may mắn.

Bữa tiệc nhỏ diễn ra xong xuôi, mọi người về nhà của mình, trong phòng điều trị chỉ còn những thành viên trong đại gia đình ông Hoàng Xuân, lúc này Hoàng Mộc đóng kín các cánh cửa rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông Hoàng Xuân và Minh Nguyệt nghe. Hoàng Mộc kể đến đoạn nhặt các thiết bị máy móc hư hỏng của octopieus thì ông Hoàng Xuân đột ngột cắt ngang:

-Mộc đưa ông xem các máy móc cháu nhặt được

Hoàng Mộc lấy từ trong túi ra một loạt các mảnh vỡ, ông Hoàng Xuân nhìn thấy vội đoạt lấy chúng từ tay của Hoàng Mộc, bộ dáng căng thẳng quan sát, một hồi lâu ông mới thở phào ra một hơi:

-May mà bộ phận định vị của chiếc điện thoại này đã hư hỏng nếu không sợ là tai họa sẽ ập đến cả làng chúng ta.

Nhìn thấy bộ mặt chưa hiểu chuyện gì của mấy đứa trẻ, ông giải thích:

Thiết bị này là chiếc điện thoại của người octopieus, trên thiết bị có gắn bộ phận để xác định vị trí của nó, kể cả khi chiếc điện thoại không còn năng lượng hoạt động thì bộ phận định vị vẫn hoạt động vì nó có nguồn năng lượng riêng, may mắn là bộ phận đó đã hư hại, nếu không octopieus kia biết được có người ở trong thôn ta lấy được chiếc điện thoại này chắc chắn chúng ta sẽ gặp tai họa. Bởi vì theo như các cháu kể tên kia hẳn là nghiên cứu giả của tộc Octopieus, trong điện thoại sẽ lưu dữ nhiều thông tin quý giá.

-Đổng Kiếm hỏi: Thế tại sao Octopieus kia, không nhặt chiếc điện thoải hỏng mang về mà vứt nó ở đó ạ

Ông Hoàng Xuân trả lời: Một phần là hắn ta vội về chữa trị cánh tay, một phần là hắn ta quá tự tin vào hệ thống xóa trí nhớ của tộc Octopieus, cho rằng chiếc điện thoại hỏng này đến tay chúng ta cũng sẽ không thể khai thác được điều gì, về cơ bản đúng là vậy, đối với người không hiểu gì về công nghệ nhặt được điện thoại hỏng chẳng khác gì nhặt được sắt vụn, nhưng các cháu đừng quên trước kia ông là thợ sửa máy giỏi nhất nhì vương quốc Octopieus đó.

-Hoàng Mộc nói: Vậy ông sửa được chiếc điện thoại này chứ ạ

-Cũng chưa dám chắc, bởi vì ta không có máy móc, công cụ hỗ trợ cũng như linh kiện thay thế, với tình hình hiện giờ để sửa được chiếc điện thoại này sẽ cần nhiều thời gian, tạm thời cất kỹ nó đã.

-Dạ. Hoàng Mộc trả lời.

Mặc dù rất tò mò về thông tin trong chiếc điện thoại nhưng nghe ông nội vậy đành phải tạm xếp nó sang một bên.

Mọi người trò chuyện một lúc nữa rồi đi ngủ chỉ có Minh Nguyệt xung phong thức trực Lôi Viêm đêm nay, về phần Hoàng Mộc cậu không ngủ mà ngồi cạnh Minh Nguyệt tập luyện thần thức pháp yếu,theo sự chuyên chú trong tập luyện ánh sáng vàng nhẹ nhàng tỏa ra từ người Hoàng Mộc, Minh Nguyệt ngồi cạnh chăm chú ngắm nhìn cậu bé.

Sáng hôm sau, khi ông Nguyễn Hoa đẩy cửa vào, mọi người đã dậy từ lâu, dọn dẹp phòng điều trị sạch sẽ, tươm tất, đòn chờ ông Nguyễn Hoa. Sau khi chào hỏi nhau vài câu, ông Nguyễn Hoa lấy từ trong tủ ra nồi thuốc đang ủ, kiểm tra kỹ nhận thấy thuốc đã đến độ, ông phân công cho mọi người đi sắc thuốc.

Thuốc được sắc bằng nồi đất, sắc cho cạn sau đó bỏ thêm nước vào rồi sắc tiếp, liên tục ba lần như thế, thông qua mùi thuốc, màu thuốc và độ đặc ông Nguyễn Hoa bảo bọn trẻ:

-Được rồi rót thuốc ra bát thôi

Ngọc Lan rót nước thuốc ra bát, chầm chậm bưng đến giường của Lôi Viêm, trên giường ông Hoàng Xuân đã đỡ Lôi Viêm ngồi dậy dựa vào lòng mình, bát thuốc được thổi nguội, ông bón từng thìa cho Lôi Viêm.

Lôi Viêm được cả nhà chăm sóc, uống thuốc đến ngày thứ hai thì cậu bé tỉnh dậy, trước mắt cậu là gia đình thân thương, lần thức tỉnh trước đây ông Hoàng Xuân đã nói rõ tình huống cho Lôi Viêm nghe, cậu hiểu rằng lần này mình tỉnh dậy được là gia đình đã vì cậu mà vào sinh ra tử, cậu bé rưng rưng nước mắt.