Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan nhanh chóng lên đường trở về thôn. Hoàng Mộc mặc dù chịu vết thương ở chân trái nhưng với bản tính cứng cỏi, cậu tự đi chứ không để Đổng Kiếm cõng sẽ làm chậm thời gian về thôn, Hoàng Mộc chân bước thoăn thoắt theo cùng đồng bạn có điều bộ dáng có phần cà nhắc.
Đường về thôn phải đi mất ba ngày đường, lũ trẻ xuất phát từ trưa đến giờ đã cuối chiều, Ngọc Lan quá chán ngấy với món thịt dừa còn lại từ hôm qua, cả chặng đường cứ kêu đói, cũng không thể trách cô bé, từ tối qua đến giờ cả bọn chỉ ăn thịt dừa, uống nước dừa.
Ánh nắng vàng nhẹ cuối chiều chiếu chênh chếch, bóng cây theo đó bị kéo dài ngoằng, mặt trời sắp khuất sau dãy núi, hắt lên những ánh sáng cuối cùng của nó lên rặng mây.
-Sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ dừng chân, kiếm thức ăn không là bụng Ngọc Lan kêu to gọi cả mãnh thú đến mất. Hoàng Mộc nói
Đổng Kiếm phụ họa: Không khéo lại lôi kéo cả mãng xà vương đến đó, haha
Vừa mới dứt lời thì ùng ục bụng của Hoàng Mộc và Đổng Kiếm kêu to
-Hi hi có mà bụng hai cậu kêu mãnh thú đến ý. Ngọc Lan được thế, đáp trả
- Ngọc Lan thích ăn gì nào, Đổng Kiếm hỏi.
-Đổng Kiếm bắt cá cho mình đi, nếu được bắt cả gà rừng nữa, trời lạnh thế này ăn đồ nướng là ngon bá cháy.
-Ok sir, sir đi theo ta ra bờ sông, ta bắt cá cho. Đổng Kiếm trả lời với dọng trang nghiêm
Ngọc Lan cười hì hì: Đổng Kiếm bắt cho Lan con cá to đó.
Hai đứa nhỏ theo nhau ra bờ sông bắt cá, về phần Hoàng Mộc, cậu đi thăm dò xung quanh tìm chỗ trú ẩn an toàn qua đêm nay. Nơi cả bọn đang dừng chân gần với sông Lam, cạnh sông là ngọn núi lớn kéo dài, con sông chỗ thẳng, chỗ quanh co, dãy núi theo đó cũng uốn lượn như đang ôm ấp lấy dòng sông.
Hoàng Mộc vừa đi vừa quan sát kỹ, cậu không tìm thân cây lớn, bài học với Hầu Mao Thú cho thấy, ở trên thân cây cao cũng không phải là lựa chọn an toàn, cậu đang tìm kiếm một hẻm núi như đêm qua.
Đã đi được một đoạn đường khá dài nhưng Hoàng Mộc vẫn chưa tìm thấy chỗ trú ẩn như ý.
-Haizzz bên này không có rồi, phải quay về tìm theo hướng ngược lại vậy. Hoàng Mộc thầm nghĩ
Bất giác ngẩng đầu lên, Hoàng Mộc nhìn thấy một lỗ hổng trên dãy núi.
Không phải là lỗ hổng mà là một cửa hang, Hoàng Mộc phán đoán.
Đoạn đường trèo lên cửa hang trên dãy núi không quá thoải, cũng không quá dốc, cửa hang cách mặt đất tầm ba mươi mét, qua kích thước cửa hang thì hẳn đây sẽ là một nơi trú ẩn lý tưởng đây, Hoàng Mộc nghĩ vậy rồi liền trèo lên thăm dò.
Dòng sông trôi nhẹ nhàng, mang theo những tảng băng vỡ to bự nằm lác đác trên mặt sông. Đổng Kiếm và Ngọc Lan đang chăm chú nhìn vào những chỗ không có băng. Dòng nước chảy khiến cho Ngọc Lan không thể tạo được mối liên hệ với khối nước bởi vừa mới cảm nhận được nó đã chảy đi rồi. Cô bé chăm chú nhìn, nếu thấy cá sẽ báo cho Đổng Kiếm.
Bõm, một con cá bơi lên mặt nước hít thở rồi lặn xuống, Ngọc Lan thấy vậy liền báo ngay với Đổng Kiếm, dọng điệu nhẹ nhàng:
-Bên này Đổng Kiếm ơi.
Đổng Kiếm đang quan sát mặt sông bên này, nghe Ngọc Lan gọi liền quay sang, theo hướng chỉ tay của Ngọc Lan cậu thấy hình bóng một con cá khá to đang bơi từ từ dưới mặt nước.
Con dao nhỏ mang bên hông tự động bay lên không trung, lấy quỹ đạo thẳng tắp đâm về phía con cá. Con cá đang bơi lờ đờ vậy mà ngay khi dao nhỏ tiến nhập vào mặt nước nó liền nhận ra, vèo một cái bơi đi mất không thấy bóng dáng.
Cứ như thấy bữa ăn của mình chạy đi mất, Ngọc Lan phát tâm mạnh mẽ hướng đến mặt nước, nước trong sông mặc dù Ngọc Lan không khống chế được nhưng dưới sự thúc ép của bệ hạ dạ dày thì lúc này một biến đổi xuất hiện trong tâm thức cô bé. Với sự phát tâm mạnh mẽ vô tình Ngọc Lan cảm nhận được chấn động một khoảng nhỏ trong lòng sông.
-Bên này nè Đổng Kiếm, mình cảm nhận được con cá đó ở bên này
Đổng Kiếm khống chế dao nhỏ dưới mặt nước phóng đến chỗ Ngọc Lan chỉ. Mặt nước chỗ đó dao động mạnh, vậy mà vẫn chưa trúng, con cá giảo hoạt lại quẫy đuôi bơi đi, tránh được nhát dao của Đổng Kiếm, nó ung dung bơi ra xa một đoạn tưởng chừng như đã an toàn, bỗng dao nhỏ nhanh như con thoi phóng đến, lần này may mắn không ra, con cá bị dao nhỏ đâm trúng, cả cá và dao bay lên mặt nước hướng đến chỗ Đổng Kiếm. Con cá có trách thì hãy trách vì sao nó hôm nay gặp phải sát tinh Ngọc Lan.
Bắt được cá, Ngọc Lan nhảy lên vui mừng khen:
Đổng Kiếm giỏi quá
-Kaka sao bồ đoán được chỗ con cá vậy
-Mình cảm nhận được thôi
-Bồ cũng giỏi quá nhỉ, hihi
Bỏ cá vào bao vải, hai người quay lại xem Hoàng Mộc đã tìm được chỗ trú ẩn chưa. Đi đến nơi ban đầu, nhìn ngó một lúc không thấy Hoàng Mộc đâu, căn cứ vào dấu chân trên tuyết chúng phán đoán được hướng đi của Hoàng Mộc, đi theo hướng đó được một đoạn thì nghe tiếng gọi:
-Đổng Kiếm, Ngọc Lan lên đây này
Hai người theo nơi phát ra âm thanh nhìn lên cao thì thấy Hoàng Mộc đang bế hổ con đứng trước cửa hang vẫy gọi.
-Mộc kiếm đâu ra cái hang cao thế, Ngọc Lan ở dưới nói vọng lên
-Cao thế này mới an toàn, hai cậu lên đây đi.
Đổng Kiếm và Ngọc Lan leo một hồi lên được cửa hang, hai người đi vào trong.
Bịch, Đổng Kiếm đang xách theo con cá to bỗng thả xuống, cậu bé hoảng sợ toan chạy ra khỏi hang, ở bên này Ngọc Lan cũng có phản ứng tương tự.
-Bình tĩnh nào hai bồ, con mãng xà này bị thương nặng nó không tấn công chúng ta đâu.
Trước mặt Đổng Kiếm và Ngọc Lan là một con mãng xà to lớn, trên đầu vảy đã bong hơn phân nửa, đích thị là con mãng xà đã truy sát ba người Hoàng Mộc hôm qua chỉ có điều bộ dáng của nó bây giờ nằm ủ rủ, hai mắt nhắm nghiền, bụng phình to không còn uy phong như ngày nào.
-Hai cậu còn nhớ chúm sáng xuất hiện khi tên octopieus kia đuổi theo mãng xà không, mặc dù không thấy rõ tình huống nhưng mình đoán nó đã chiếu trúng bụng của mãng xà, bây giờ nó bị thương rất nặng, cơ thể cựa quậy khó khăn, mình đã thử rồi nó sẽ không tấn công chúng ta đâu.
Đổng Kiếm và Ngọc Lan mặc dù nghe Hoàng Mộc nói vậy nhưng phải mất một lúc sau mới thích nghi được với tình hình, lấy lại sự bình tĩnh.
-Tớ chuẩn bị sắn củi khô ở bên này rồi, chúng ta nướng cá đi
Hoàng Mộc nói xong đặt hổ con xuống bắt đầu nhóm lửa. Chú hổ con ngơ ngác chay lung tung, chạy ra cửa hang, gió lạnh thổi mạnh làm hổ con hắt hơi một cái, lại chạy vào quấn quanh ba người, mắt chăm chăm vào con cá to đang được nướng thơm phức trên đống lửa. Động vật thường sợ lửa vậy mà hổ con không sợ chút nào, còn nhích lại gần nằm lăn lông lốc cảm thấy khoái chí vì ấm.
-Cá chín rồi ăn nào cả nhà, Ngọc Lan không nhịn được kêu lên.
Con cá được bọn trẻ ăn ngấu nghiến, không quên chia một phần cho hổ con, con cá to vậy mà bốn kẻ háu ăn này ăn sạch chỉ còn bộ xương.
Đống lửa chiếu sáng hang động, nhưng những chỗ khuất bóng chỉ sáng mờ mờ, lúc này hai mắt mãng xà nhắm nghiền nằm trong góc tối bỗng mở ra, đầu rắn từ từ ngóc dậy.
Ngọc Lan ngồi đối diện với phía mãng xà, bỗng thấy thứ gì đó to lù đù đang trồi lên, nhìn kỹ mới phát hiện ra, Ngọc Lan sợ hãi hét toáng lên.
-Mãng xà tỉnh rồi, chạy
Đổng Kiếm nghe Ngọc Lan hét vậy cũng giật bắn người lên, chạy theo Ngọc Lan ra ngoài cửa hang. Trong hang ánh lửa bập bùng soi rọi rõ ràng ba hình bóng, Hoàng Mộc, mãng xà và hổ con. Hoàng Mộc vốn định chạy theo Đổng Kiếm, Ngọc Lan nhưng sau khi nhìn thấy dáng điệu gắng gượng của mãng xà cậu quyết định không chạy mà đứng lại xem xét tình hình. Về phần hổ con thì không biết lấy dũng khí đâu mà dám xù lông gầm gừ với mãng xà, xem dáng điệu lại thập phần đáng yêu hơn là hung dữ, bộ dáng này của nó thì hù dọa được ai chứ.
Hoàng Mộc tâm niệm dẫn động một dải lụa xanh đã xuất hiện ở tay, bình tĩnh quan sát mãng xà, bốn mắt người và rắn nhìn nhau, không gian trở nên yên tĩnh, hổ con cũng dừng gầm gừ mà đứng sát cạnh Hoàng Mộc, trong khoảnh khắc chỉ còn ánh lửa bập bùng, cháy đến đoạn củi khô nghe lách tách.
Một phút trôi qua người và rắn cứ nhìn nhau như thế, đầu rắn đang đứng yên bỗng gập xuống, rõ ràng là gập xuống một cái rồi quay lại tư thế ban đầu sau đó đổ sầm xuống mặt hang nằm bất động chỉ còn hai mắt đang liếc ngang.
Hoàng Mộc đang đứng yên bỗng đi đến chỗ màng xà, tiến sát đến đầu rắn, một tay đặt lên đầu nó.
- Mãng xà, mặc dù ngươi đã đuổi giết bọn ta, nhưng cái tâm thú vương của ngươi ta cảm nhận được, ta cũng là sinh vật sinh ra trên trái đất này, tâm ý của ngươi ta đã hiểu, ta đồng ý giúp đỡ ngươi lần này.
Mãng xà như nghe hiểu được lời của Hoàng Mộc, nó đưa mắt nhìn Hoàng Mộc một cái rồi nhắm lại, sinh mệnh đã đi ra khỏi cơ thể nó, nó đã tử vong.
Hoàng Mộc gọi Đổng Kiếm và Ngọc Lan vào, hai người nghe Hoàng Mộc nói mãng xà đã chết liền bước vào.
-Hành động vừa rồi của mãng xà là nó muốn chúng ta cứu con của nó ở trong bụng ra ngoài
Nghe Hoàng Mộc nói vậy, Đổng Kiếm và Ngọc Lan hoàn toàn bị bất ngờ
-Sao cậu biết được điều đó. Ngọc Lan hỏi
-Thông qua ánh mắt của nó mình hiểu được tâm ý của nó.
Đổng Kiếm nói: Nhưng có một vấn đề làm sao rạch được bụng nó đây, da rắn dày quá, hôm qua mình đã thử công kích nhưng không có một chút tác dụng.
Hoàng Mộc quan sát chỗ rắn nằm một lúc, đi vào góc tối lôi ra một chiếc vuốt hổ.
-Đây hẳn là chiếc vuốt của hổ trắng được mãng xà lấy đi từ tay Octopieus, chúng ta thử dùng nó rạch bụng mãng xà xem sao
Nói là làm, cả ba người cùng nhau cầm vuốt hổ to thanh đao, rạch vào bụng rắn, sau một hồi hì hục bụng rắn tách ra một chút. Không bỏ cuộc, hai tiếng trôi qua bụng rắn cũng bị tách ra một đoàn dài nửa mét.
Hoàng Mộc dặn Đổng Kiếm và Ngọc Lan đứng gần đống lửa, tránh xa mãng xa một chút vì sợ rắn con tấn công. Về phần mình cậu triệu hồi dải lụa theo vết cắt ở bụng tiến vào cơ thể mãng xà, mãng xà đã chết không còn trường sinh mệnh ngăn cản, dải lụa theo sự thao túng của Hoàng Mộc liên tục lục soát trong cơ thể mãng xà.
Như cảm nhận được gì đó, dải lụa cuộn lại rồi bay trở ra, xuất hiện trước mắt mọi người là một con rắn con nhưng nó đã chết, dải lụa lại tiến vào cơ thể rắn một lần nữa, lần này lôi ra vẫn là một con rắn con khác, nõ cũng đã chết, liên tục mười một lần như thế, mười một xác con rắn con nằm trên mặt hang.
-Chẳng nhẽ tất cả đều đã chết, gắng thêm lần nữa vậy Hoàng Mộc lẩm bẩm.
Sau một hồi len lỏi trong bụng rắn, dải lụa gặp phải vật gì đó, dưới sự khống chế của Hoàng Mộc nó cuộn lại lôi vật đó ra.
Nằm trong dải lụa xanh biếc là một con rắn nhỏ màu trắng, đôi mắt rắn đang nhắm bỗng mở ra, đôi mắt màu xanh lam, nó còn sống. Không giống như vẻ ngoài màu ngoài xanh cùng bộ dáng biếc gớm ghiếc của loài rắn, con rắn nhỏ xuất hiện trước mắt, trông thật sự ngộ nghĩnh đáng yêu với chiếc đầu không hề bẹp lép mà cân đối với cơ thể, trên đầu còn mọc hai chiếc sừng nhỏ, nếu không lôi từ bụng rắn ra ai có thể nghĩ đây là một con rắn.
Woa, đáng íu quá, Ngọc Lan thốt lên.
Con rắn nhỏ được Hoàng Mộc thả ra, như có linh tính nó thể hiện ra vẻ mặt cute, bò đến quấn quanh tay Ngọc Lan. Đổng Kiếm ở một bên sợ Ngọc Lan bị rắn cắn định chạy lại kéo rắn nhỏ ra thì Ngọc Lan ra hiệu dừng lại rồi nói
-Loài mãng xà này không có độc đâu.
Rắn nhỏ hai mắt híp lại tỏ vẻ đáng iu với Ngọc Lan, nó hoàn toàn khác với loài rắn thông thường, tuyệt không có hành động thè lưỡi ra rồi thụt vào trông kinh dị.
Rắn nhỏ bò qua bò lại nghịch ngợm với ba người một hồi lâu rồi chui vào túi vải của Ngọc Lan năm ngủ.
Ngọc Lan nói: Có vẻ nó muốn đi cùng chúng ta a, hi vậy là có thêm hai con thú cưng rồi, một là hổ con hai là rắn con, tớ đặt tên cho hổ con là Tiểu Hắc Bạch, rắn con là Tiểu Tuyết mọi người thấy được không.