Không biết đã qua bao lâu, Phương Phùng Chí lại lần nữa mở mắt.
Đầu tiên là nhìn thấy ánh đèn vàng bên giường, bốn phía mơ hồ, có chút không rõ ràng lắm.
"Tỉnh?" Phương Phùng Chí nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy bên cạnh giường có một người, bóng người chậm rãi cúi thân xuống, Phương Phùng Chí mới thấy rõ mặt hắn.
"Khát nước sao?" Mẫn Trì hỏi cậu, Phương Phùng Chí gật gật đầu. Cả người cậu cũng chưa lại sức, vết thương ở tuyến thể và cánh tay đau đớn. Mẫn Trì chậm rãi nâng cậu dậy, đưa nước đến bên miệng cậu.
Đôi mắt Phương Phùng Chí dạo qua một vòng, lại không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào ly nước mở miệng: "Cảm ơn..."
Mẫn Trì dừng lại.
Cổ họng được nước ấm tráng qua nên thoải mái hơn nhiều, cậu rũ mắt nhìn băng gạc trên cánh tay mình, đột nhiên mở miệng: "Anh ta bây giờ..."
"Cậu ta ở sở cách ly."
Nghe Enigma nói như vậy, Phương Phùng Chí mới yên lòng, nhìn cũng không thấy có vẻ kinh ngạc, gật gật đầu: "Như vậy à..."
Mẫn Trì đặt ly nước lên trên bàn.
Quả nhiên, giống như những gì hắn nghĩ, đây là kế hoạch cậu đã nghĩ ra từ trước. Tuy rằng biết rằng Phương Phùng Chí một lòng vì mình, dùng cái đầu nhỏ ngu xuẩn đó của cậu để bảo toàn cho kế hoạch của mình, nhưng hắn không muốn Phương Phùng Chí làm ra loại chuyện nguy hiểm đó.
Nếu hắn chẳng đọc tin nhắn kia, hoặc nếu hắn đến chậm hơn một chút, vậy hậu quả là thứ Phương Phùng Chí không thể tiếp nhận, cỉ cần nghĩ đến Phương Phùng Chí sẽ bị người kia đánh dấu cả đời, Mẫn Trì liền cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, trong lòng sinh ra một sự oán giận và bất mãn, cảm xúc cực đoan âm u như thế làm hắn muốn làm ra chuyện xấu.
Xóa đi vết đánh dấu đối với Omega mà nói chẳng có lợi ích gì, sự đau khổ sẽ ở sau đó, tuyến thể bị hư tổn sẽ có khả năng sẽ biến thành một Beta bình thường, thân thể sẽ trở nên yếu đi, thậm chí có thể tàn tật cả đời.
Mắt Mẫn Trì càng trầm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không để Phó Bách Khải vây khốn lấy Phương Phùng Chí, cho dù có làm cho tuyến thể của Omega trở thành một thứ vô dụng, hắn cũng sẽ mang cậu đi xóa vết đánh dấu, hoàn toàn, cái gì cũng không được phép lưu lại.
Enigma lại lần nữa nhìn mặt Phương Phùng Chí: "Có phải tôi đã nói với em rồi, bảo em đừng đi tìm cậu ta."
Phương Phùng Chí đơ người, cậu gãi gãi khăn trải giường, không có ngẩng đầu, nhưng cậu biết Mẫn Trì đang tức giận.
Nếu là trước kia, cậu sẽ cảm thấy Mẫn Trì sẽ vì cậu làm chuyện quá nguy hiểm, nhưng bây giờ những lời trước đó Phó Bách Khải nói làm cho lòng cậu như nghẹn thứ gì đó, làm cậu không nhịn được nghĩ, Mẫn Trì tức giận như vậy có phải là bởi vì cậu tự tiện đi tìm Phó Bách Khải hay không? Hắn nói hắn thích Alpha, chẳng lẽ hắn thật sự thích Phó Bách Khải sao?
Nếu là thích thật, vậy hắn đối với cậu là loại tình cảm gì?
Cậu cũng không phải không tin Mẫn Trì, Mẫn Trì làm nhiều điều vì cậu như vậy, không phải một hai câu của Phó Bách Khải đã có thể làm tan biến, chỉ là bây giờ hết thảy mọi thứ đều trở nên hoang mang. Mối quan hệ trong đó thật sự quá phức tạp, vốn dĩ thân thể đã không thoải mái, hiện giờ còn suy nghĩ như vậy, đầu có chút choáng, không có chút tinh thần nào.
"Em có hơi mệt."Cậu vẫn cúi đầu, bây giờ cậu không thể rời khỏi những suy nghĩ này được, cậu giống như đà điểu cứ cúi đầu chứ chẳng thể đối mặt.
Nhưng người trước mặt nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì.
Trong lòng Phương Phùng Chí có chút bất an, ánh mắt vô tình liếc qua bàn tay Mẫn Trì đặt ở trên giường, liếc qua một cái liền thấy tay hắn đặt ở đó, nhưng ngón tay lại đặt ở sâu trong nệm, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra, trông có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Phương Phùng Chí không nhịn được ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt thâm trầm của Mẫn Trì. Trái tim Phương Phùng Chí đột nhiên run lên. Không giống như bình thường, rõ ràng xung quanh rất tối, nhưng cặp mắt của Mẫn Trì lại sáng lên như dã thú, nặng nề mà nhìn cậu, cho dù lúc hai người đối diện nhau cũng không một cái chớp mắt, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi rồi giây tiếp theo sẽ cắn lấy cổ của nó, lộ ra một loại cảm giác hung ác không thể che giấu.
"Làm sao vậy?" Phương Phùng Chí nuốt nước miếng, cảm thấy thân thể phát lạnh.
Mẫn Trì rũ mắt nhìn bàn tay đang đặt ở trên giường kia, chậm rãi dời tầm mắt, sau đó nâng tay lên tiến sát lại Phương Phùng Chí, còn chưa có chạm tới, Phương Phùng Chí đã sợ hãi tới mức run lên. Mẫn Trì lạnh mặt nhìn, động tác không dừng lại, bàn tay lạnh lẽo của hắn xoa trên khuôn mặt của Phương Phùng Chí, dùng ngón tay cái cọ xát lên trên làn da của cậu.
"Muốn làm loạn cái gì đây?" âm thanh nói chuyện của hắn không nóng không lạnh, không giống với ngày thường, trầm thấp, giống như đang dạy dỗ.
"Không có..." Thân thể cậu khẽ rụt rụt, muốn né tránh tay của Mẫn Trì: "Em chỉ hơi mệt thôi."
Nhưng tay người đàn ông trước mặt đột nhiên xiết chặt, bóp nửa khuôn mặt của Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí không nhịn được khẽ "ưm" một tiếng.
"Tôi hỏi em đang làm loạn cái gì."
Tiếng của hắn trầm vô cùng, Phương Phùng Chí nhận ra sự nguy hiểm, lông tơ cả người đều dựng lên.
Không phải nói đùa.
"Anh ta nói, anh ta nói anh không thích Omega..."
Bị hắn dọa như vậy, Phương Phùng Chí không dám giấu nữa, nhưng những lời khác Phó Bách Khải nói cậu chưa dám nói ra. Cậu hoảng loạn nâng mắt lên nhìn Mẫn Trì, trên mặt người đàn ông chẳng có biến hóa gì, không có tức giận hay biểu cảm linh tinh nào khác.
Tay bóp mặt Phương Phùng Chí buông lỏng ra.
Chẳng qua chỉ vì chuyện này.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên mặt của Omega: "Tôi đúng là không thích Omega."
"Nhưng em thì không giống vậy."
"Cái gì không giống?" Phương Phùng Chí hỏi lại hứng, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm người trước mặt, như thể nhất định phải hỏi ra được một đáp án.
Mẫn Trì lẳng lặng nhìn cậu, hắn cho rằng lần trước nói chuyện đã có thể làm cho Phương Phùng Chí an tâm hơn rồi.
Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.
Từ trước đến nay hắn không phải là người sẽ thu lại cách biểu đạt tình yêu của mình, hắn không còn trẻ tuổi, trong miệng không còn những lời nói hão huyền không thực tế nữa. Cho nên hắn sẽ làm, rất ít khi nói.
"Em muốn nghe được câu trả lời thế nào?"
Phương Phùng Chí lại chớp mắt, miệng mím chặt, không nói lời nào. Vì thế Mẫn Trì tiến đến môi cậu, dán lên đôi môi mềm mại đó, đem câu nói mà Phương Phùng Chí luôn tâm tâm niệm niệm kia, từng chữ nói ra để cậu có thể cảm nhận được.
Hắn nói: "Tôi yêu em."
Đồng tử Phương Phùng Chí co rút, cậu nhìn chằm chằm Mẫn Trì: "Cái gì...?"
Nhưng Mẫn Trì không nói lại lần hai, buông tay ra, tùy ý để cậu ngây ngốc ở đó.
Trái tim của Phương Phùng Chí đập cực nhanh, mang nhĩ cùng sắp bị âm thanh này trấn áp, lòng bàn tay cậu tê dại, cậu nắm lấy tay Mẫn Trì: "Em, em..."
Em nửa ngày, âm thanh cũng run rẩy, nói không ra lời nào.
Mẫn Trì nhìn cậu gấp gáp nói không thành câu, có giận nữa cũng không phát đi đâu được, thở dài, đẩy cậu ngã lên trên giường: "Đừng nói chuyện, em còn bệnh."
Phương Phùng Chí nghĩ đến lời Mẫn Trì nói, trái tim đập rộn ràng, khó lắm... khó lắm mới gặp được một người như vậy, cậu nắm chặt lấy cánh tay Mẫn Trì không buông, anh mắt cũng không chịu thu về, nhưng thân thể thì thật sự mệt vô cùng, nằm xuống liền không mở nổi mắt nữa.
Cậu vui vẻ như đang nằm mơ.
Nhưng cảm xúc như vậy chỉ được tới nửa đêm, Phương Phùng Chí lại tỉnh lại.
Đau đến tỉnh.
Cậu quên mất trong thân thể mình hiện giờ đang có hai loại pheromone của hai người khác nhau đang tồn tại, bây giờ pheromone bắt đầu bài xích lẫn nhau, khuấy động trong thân thể, thân thể mỗi lúc một lạnh toát, vừa đau khổ vừa mong muốn người đánh dấu đến trấn an. Cậu đau khổ khó chịu nắm lấy ga trải giường, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu.
"Không thoải mái sao?"
Phương Phùng Chí quay đầu, thấy Mẫn Trì ngủ ở bên cạnh mình, cậu nháy mắt trở nên an tâm hơn nhiều, miễn cưỡng nhìn về phía Mẫn Trì: "Khó, khó chịu quá..."
Trong cơ thể rất khó chịu, vị trí tuyến thể cũng rất đau, đau đến nỗi khiến cậu rơi nước mắt. Chỉ trong chốc lát, cậu lại đau đến mức hai mắt tối sầm, hai loại pheromone va chạm với nhau, thân thể căn bản không thể tiêu hóa được, đầu óc cậu mơ hồ nắm lấy tay Mẫn Trì: "Đánh, đánh dấu em..."
"Em đau quá..."
Chỉ cần Mẫn Trì bao trùm vết đánh dấu Phó Bách Khải lưu lại, vậy thì sẽ không cần phải đau khổ đến như vậy.
Mẫn Trì lại chẳng có động tĩnh gì: "Tuyến thể của em bị thương, bây giờ không thể đánh dấu."
Đôi mắt hắn nặng nề, dùng khăn giấy xoa xoa mồ hôi trên trán Omega: "Bây giờ biết đau rồi?"
Hắn nhìn khuôn mặt đau khổ không chịu nổi của Phương Phùng Chí, mặt không biểu cảm duỗi tay ôm cậu vào trong ngực.
"Chịu đựng."
Không thể dùng thuốc tê, cũng không thể tiến hành đánh dấu, bác sĩ có tới cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chờ đợi cho đến khi vết đánh dấu tạm thời của Phó Bách Khải hoặc của Mẫn Trì hoàn toàn biến mất.
Tay cậu run rẩy, tự vùi mình trong lồng ngực Mẫn Trì, cậu ngửi được pheromone của Enigma, trong nháy mắt thân thể càng thêm run rẩy. Trong thân thể còn tồn tại pheromone của một người đánh dấu khác, bởi vậy cậu vừa mê luyến vừa bài xích với pheromone, cậu thật sự khó chịu không nói nên lời, tay chân luống cuống muốn đẩy người trước mặt ra.
Nhưng Mẫn Trì lại ôm chặt lấy cậu.
Cậu biết vết đánh dấu của Phó Bách Khải lưu lại khiến cậu sinh ra sự bài xích, nhưng hiện giờ thân thể Phương Phùng Chí không có pheromone thì không được, cho dù Phương Phùng Chí có muốn kháng cự thế nào thì cũng phải cố gắng chịu đựng.
Độ dày pheromone trong không khí càng lúc càng cao, Phương Phùng Chí cảm thấy mình sắp bị xé ra làm hai mảnh, cậu muốn trốn thoát khỏi người trước mặt nhưng lại không có sức lực, nước mắt nước mũi làm ướt quần áo của Mẫn Trì, nhưng người đàn ông vẫn không buông cậu ra.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, cả người Phương Phùng Chí đều toàn là mồ hôi, nhưng sự thống khổ đã giảm hơn phân nửa so với ban đêm, cậu mơ hồ trợn mắt, ánh mắt lại không hề có tiêu cự. Chỉ cảm thấy cả người mình không có sức lực, pheromone trong cơ thể lại sôi sục lạ thường. Cậu mơ hồ cảm thấy tuyến thể của mình nóng lên, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nhìn về phía Mẫn Trì.
Người đàn ông vì pheromone của cậu mà đỏ mắt.
Kỳ động dục của Phương Phùng Chí tới rồi.