Phương Phùng Chí sửng sốt, lần đầu tiên cậu thấy Phó Bách Khải níu giữ một người như vậy. Nếu chỉ sớm hơn một chút, cho dù là ngay khi chính mình hoàn toàn muốn ly hôn, anh ta nói ra những lời như vậy, chính cậu nhất định sẽ không do dự đáp ứng anh ta.
Nhưng bây giờ đã không giống nữa.
Phương Phùng Chí lùi về sau mấy bước, cậu lắc lắc đầu: "Không được."
Đã quá muộn, hiện giờ cậu đã yêu người khác.
Ánh mắt Phó Bách Khải càng lúc càng trở nên hung ác, lời nói lạnh như băng: "Tôi sẽ không ly hôn."
Phương Phùng Chí liền xoay người chạy, dùng toàn lực chạy về phía chiếc giá gỗ trang trí bình cách đó không xa, lại đột nhiên bị ai đó bắt được. Giãy giụa, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất, Phó Bách Khải đè lấy cậu, pheromone tràn ngập sự áp bức bao quanh Phương Phùng Chí, cả người đều bị chặn lại, không thể động đậy. Phó Bách Khải đỏ mắt, nhìn chằm chằm miếng dán ức chế sau cổ cậu.
Chẳng màng cậu giãy giụa thế nào liền đem miếng dán xé xuống.
Trong nháy mắt, mùi khói thuốc súng nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng, đè ép mùi gỗ tùng của Phó Bách Khải đến không còn ngửi thấy mùi hương.
Dấu răng được Phương Phùng Chí che kín ở phía sau cổ đã hoàn toàn bại lộ trước mắt Phó Bách Khải. Giống như chiếm giữ lãnh thổ, vết cắn sâu cạn không đồng đều nhau, không biết bị cắn bao nhiêu lần, không biết bị chịch bao nhiêu lần.
Đồng từ Phó Bách Khải co rút, ánh mắt trở nên lạnh đi, nhưng nhìn một kẻ chán ghét đến mức anh ta muốn nhai nát đi.
"Anh ta đánh dấu vĩnh viễn cậu?"
Phương Phùng Chí thở hổn hển, thái dương đổ mồ hôi lạnh, cậu cắn chặt răng.
"Đúng vậy."
"Chúng ta có là định mệnh cũng đã vô dụng."
Phó Bách Khải dùng răng cắn lên đầu lưỡi một cái, bởi vì dùng quá nhiều sức, đầu lưỡi bị cắt qua, có mùi máu tươi nhè nhè.
Cả đời này Omega chỉ có thể bị đánh dấu vĩnh viễn một lần.
Lửa giận của anh ta càng thêm mãnh liệt, như muốn thiêu cháy cả người anh ta, nếu như trước kia cho dù bất cứ một lần nào Phương Phùng Chí cầu xin anh ta chịch cậu mà anh ta ra tay, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện thế này.
"Chẳng sao cả." cổ họng truyền đến vị rỉ sắt, Phó Bách Khải thậm chí hoài nghi có phải cổ họng anh ta bị cháy tới chảy máu rồi không: "Đừng quên chúng ta là định mệnh của nhau."
Trong lòng Phương Phùng Chí cả kinh, dùng hết toàn sức giãy giụa, Phó Bách Khải lại chẳng chút ảnh hưởng thong thả mà tiến sát lại tuyến thể của cậu. Nơi đó toàn là mùi khói thuốc súng khó ngửi.
Anh ta đè chặt thân thể Phương Phùng Chí, lộ ra răng nanh bén nhọn của mình.
Lúc pheromone của Alpha rót vào tuyến thể, Phương Phùng Chí đau khổ mở hai to mắt nhìn, mục đích của cậu đã đạt được, nhưng thân thể lại không thể nào thừa nhận sự thống khổ cực đoan này, nước mắt bị bức chảy ra. Đây là sự xâm lấn với pheromone mà Mẫn Trì đã để lại trong thân thể của cậu, làm bên thừa nhận, cậu dường như đau khổ không thể chịu nổi. Một bên là định mệnh xứng đôi 100%, một bên là pheromone của Enigma đẳng cấp cao, đấu tranh, hai bên đều muốn hoàn toàn xâm chiếm cậu, giống như muốn xé thân thể cậu ra thành hai mảnh.
Đánh dấu tạm thời sẽ bị bao trùm, cho dù là vết đánh dấu do Enigma để lại cũng không ngoại lệ. Rất nhanh Phó Bách Khải sẽ phát hiện ra cậu đang lừa anh ta, sau đó sẽ đánh dấu vĩnh viễn cậu. Cánh tay cậu giật giật.
Pheromone tồn lưu trong thân thể đang dần dần bị rút đi, Phó Bách Khải bắt đầu xoa eo cậu, sau đó trượt xuống dưới, vuốt ve mông Phương Phùng Chí, ngay lúc ngón tay anh ta sắp cắm vào trong lỗ nhỏ, Omega dưới thân không biết lấy sức lực ở đâu lại đột nhiên dùng sức vùng dậy.
Đồ trên giá bị ngoại lực làm đổ, làm vài thứ rơi xuống.
Phó Bách Khải đè trên người Phương Phùng Chí, thế cho nên hơn nữa đồ vật trang trí trên đó đều rơi lên trên người anh ta, anh ta kêu một tiếng, tạm thời làm lỏng sự khống chế của Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí thừa cơ bò dậy vài bước, Phó Bách Khải cũng không có buông tha như thế, cho nên hàm răng anh ta cắn một lỗ hổng trên tuyến thế cậu, nháy mắt đã chảy máu.
Một vết cắt.
Trên đó có một vết máu, cậu vì để duy trì sự tỉnh táo đã dừng một miếng sứ vỡ cắt lên cánh tay mình một đường.
Bây giờ, cậu chỉa miếng sứ về phía Phó Bách Khải: "Anh đừng tới đây..."
Cậu biết Mẫn Trì có thể tìm được bằng chứng Phó Bách Khải ngoại tình, nhưng Phó Bách Khải không ngu, nếu trong lúc này anh ta thật sự đưa đoạn video này ra ngoài ánh sáng, vậy danh dự công ty của Mẫn Trì nhất định sẽ bị tổn hại, đối với bản thân Mẫn Trì cũng sẽ có một ảnh hưởng lớn.
Nhưng mà, nếu chính cậu bị tổn thương trước, vậy thì không giống.
Dưới sự ảnh hưởng của chính sách bảo vệ Omega, chỉ cần là Alpha có xúc phạm tới bạn đời cũng sẽ bị phán cưỡng chế ly hôn, sau đó bị cách ly ít nhất một tuần, anh ta căn bản không có cơ hội để phát tán video.
Phó Bách Khải sờ gáy chính mình, nặng nề nhìn chằm chằm Phương Phùng Chí.
"Phương Phùng Chí, chúng ta mới là phù hợp nhất."
Phương Phùng Chí lại mặc kệ, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, trước khi cậu nhấn chuông cửa đã gửi tin nhắn cho Mẫn Trì. Hắn từ bên kia tới đây cần hơn một tiếng, nhanh thôi, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa...
Nhưng Phó Bách Khải lại bắt đầu phát tán pheromone của mình, Phương Phùng Chí cảm thấy cả người bủn rủn, đau khổ và khoái cảm kẹp chặt lấy cậu, hơn nữa vừa rồi đã bị cưỡng chế tiến hành đánh dấu bao trùm, cậu khó chịu đến mức sắp tiêu đời, cậu nhìn Phó Bách Khải chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nếu lúc này bị đánh dấu, vậy cả đời này cậu sẽ bị khóa chặt với người này. Cậu cắn chặt răng.
Đột nhiên nghe thấy cửa vang "Rầm!" một tiếng thật lớn, có một người đi vào, trong nháy mắt khi nhìn thấy Mẫn Trì, cậu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt mệt mỏi khép lại, miếng sứ trên tay lỏng ra, rơi thẳng từ trên tay cậu xuống đất.
Khi Mẫn Trì nhìn thấy trên cổ tay, cổ áo Phương Phùng Chí đều đầy máu, trên tay lại đang cầm theo hung khí, trong nháy mắt, lòng hắn đột nhiên co chặt, dường như sắp thở không nổi.
Trước hắn một giây, Phó Bách Khải đã xông tới ôm lấy Phương Phùng Chí, hắn ngửi được mùi pheromone trong không khí, mùi gỗ của Phó Bách Khải và mùi cam cúc đang giao triền lấy nhau.
Bước chân của hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người. Hắn cũng không cho rằng Phương Phùng Chí tự nguyện,nhưng hắn vẫn không tiến len, bởi vì hắn không dám bảo đảm chính mình sát vào bọn họ sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
Hắn nhìn hốc mắt đỏ bừng của Phó Bách Khải, trong mắt đang chứa nước mắt, dường như người xinh đẹp lúc này cũng vẫn xinh đẹp, nhưng Mẫn Trì chỉ nghĩ đến hàm răng của anh ta.
Hắn nhìn chăm chú Omega đang tái nhợt: "Cậu có biết đánh dấu bao trùm với Omega mà nói có bao nhiêu đau khổ không."
Phó Bách Khải thong thả ngẩng đầu, lạnh mặt: "Vậy anh có biết tôi mới là chồng hợp pháp của em ấy không?"
Phó Bách Khải thật sự rất biết nói thế nào để chọc tức người khác, sắc mặt Mẫn Trì nháy mắt liền trở nên rất khó coi, cắn chặt răng.
Nhưng hắn không động thủ, ngay cả nắm tay siết chặt cũng buông lỏng ra.
Chồng hợp pháp?
Điều này là cái thá gì.
Rất nhanh Phó Bách Khải đã bị cảnh sát đưa đi.
Tới rất nhanh, là có người đã báo cảnh sát trước đó.
Hắn đã cho người đi điều tra chuyện trước kia của Phó Bách Khải, nào ngờ Phương Phùng Chí lại tự mình đi tới chung cư, làm ra loại chuyện tự tổn thương chính mình. Điều này làm cho Mẫn Trì nhớ tới ngày hôm đó khi ở viện nghiên cứu, trong lúc vô tình Phương Phùng Chí có nhắc đến với hắn chuyện gia đình ca sĩ Alpha kia bạo lực. Cuối cùng ca sĩ kia đã bị cưỡng chế ly hôn với vợ.
Xem ra tin tức này đã dẫn dắt cậu, khiến cậu làm ra loại chuyện này.
Mẫn Trì cau mày.
Nhìn qua có vẻ ngoan như vậy, thế mà lại chẳng chịu nghe lời.
Phương Phùng Chí được đưa đến bệnh viện, tuyến thể bị tổn thương, pheromone rất không ổn định, còn có trên cánh tay có vết cắt, trên người còn bị bầm, có lẽ là bị những đồ trang trí kia rơi trúng.
Mẫn Trì nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say của câu, phẫn nộ trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hắn kéo chăn ra, lộ ra thân thể gầy yếu kia, chậm rãi cởi đồ bệnh nhân của cậu, sau đó cởi quần cậu, làm cậu trở nên trần trụi lộ ra trước mắt hắn.
Đôi mắt hắn vững vàng thong thả nhìn qua thân thể Omega, mảnh khảnh, lại xinh đẹp.
Sau đó duỗi tay cầm lấy mắt cá chân của Omega, lại hướng lên trên, cẳng chân mảnh khảnh, đầu gối bị thương, lông tơ thưa thớt ở giữa háng.
Hắn đẩy hai chân của Omega lên, làm lộ ra mông thịt của cậu, lỗ nhỏ ráo riết mấp máy, hắn vươn một ngón tay cắm vào, thật khô khốc, dù chỉ là đầu ngón tay cũng không thể đi vào. Hàm răng cắn chặt hơi thả lỏng, hắn rút tay ra, để Omega nằm lại trên giường.
Theo chiếc bụng nhỏ phập phồng của Omega hướng lên, tay hắn không tự giác mà vỗ ở trên cổ cậu, tay hắn chậm rãi xiết chặt, hô hấp của cậu trở nên mỏng manh, gương mặt nghẹn đến đỏ lên.
Mẫn Trì buông lỏng tay ra.
Omega đã hôn mê, không còn chút tri giác nào.
Bây giờ thì nghe lời hơn nhiều.
_____
Có máu điên, hay ghen mà còn kiểm soát nữa =)))) cảm thấy run sợ vô cùng.