[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 24




Phương Phùng Chí ngất xỉu.

Cậu nhận được pheromone giống đực vô cùng sung túc, thứ cậu khao khát trong khoảng thời gian này trong lúc đánh dấu bao trùm đã được rót đầy cơ thể, thậm chí còn nhiều hơn nhiều lần so với sự yêu cầu của cơ thể cậu, cũng đã vượt qua phạm vi cậu có thể chịu đựng.

Mẫn Trì rũ mắt nhìn Phương Phùng Chí, dương v*t của Omega đáng thương vẫn còn không thể ngăn được chảy ra tinh dịch nửa trong suốt, hoà trộn cùng dâm dịch ở sau lỗ dâm, ở giữa háng nhìn dính nhớp cực kì.

Trên mặt Mẫn Trì không có biểu cảm gì khác, đôi mắt hắn dường như chỉ đơn thuần quét qua Omega mà thôi. Nhưng trên thực tế, hắn đã không thể khống chế được pheromone của mình. Tay hắn ôm Phương Phùng Chí đang phát run, gân xanh đáng sợ nổi lên, pheromone trong thân thể không thể khống chế được mà phát ra ngoài, hắn nhắm mắt lại, mở miệng dùng răng cắn chặt môi dưới, đem vết máu còn dính sót lại trên tuyến thể Omega liếm sạch vào trong miệng.

Toàn bộ khoang miệng đều là vị cam cúc mà hắn yêu thích. Đầu lưỡi liếm lên hàm trên, răng cắn thật chặt cật lực khắc chế không để chính mình chịch tiến vào lỗ sau của Omega mở khoang sinh sản cậu ra, sau đó hoàn thành đánh dấu hoàn toàn.

Hắn không thể làm như vậy, đây cũng không phải ý định của hắn.

Pheromone của Omega sắp hướng dẫn hắn tiến đến kỳ động dục, ngay lập tức tràn đầy trong đầu óc hắn chỉ còn lại ý định dã man giao cấu người ở dưới. Đem Phương Phùng Chí đặt trên giường, Mẫn Trì lấy thuốc ức chế trong ngăn kéo ra.

Hắn không thể mất lý trí ở đây.

Ống tiêm cắm vào da thịt truyền đến trận đau đớn nhỏ, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi tiến vào mạch máu, những vị trí đi qua đều lạnh như băng.

Cảm nhận được cái lạnh thấu xương, lý trí của hắn chậm rãi trở về, Mẫn Trì rũ mắt nhìn Phương Phùng Chí.

Đánh dấu bao trùm khiến Omega cực kỳ đau khổ, nhưng vừa rồi, chính hắn lại cứng rắn rót pheromone mãnh liệt vào thân thể cậu.

Trải qua một khắc thống khổ khiến Omega giờ phút này nhắm chặt mắt, gương mặt hồng hồng, trên đó hình như vô cùng nóng, ngực cậu thong thả phập phồng, nâng lên, hạ xuống, nâng lên, hạ xuống...

Mẫn Trì cảm thấy lòng mình cũng đang nhịp theo.

Thực tế thì trái tim hắn vẫn luôn đập, chỉ có người chết trái tim mới không đập, nhưng thường hắn rất ít khi chú ý đến nhịp đập trái tim mình.

Giờ phút này hắn nghe rất rõ ràng, tiếng tim đập va chạm với màng nhĩ.

Thịch, thịch, thịch...

Thuốc ức chế làm sự khô nóng trong hắn dần biến mất, Mẫn Trì vẫn không động đậy. Hắn nhớ tới rất lâu trước đó, Phương Phùng Chí lần đầu động dục trước mặt hắn. Khi đó hắn bọc Omega vào chăn, đợi khi cao trào qua đi hắn kéo Omega ra thì người đã ướt đẫm, một giây kia mùi cam cúc xông thẳng vào khoang mũi hắn, trong nháy mắt Mẫn Trì liền mất đi lý trí.

Hắn bị pheromone khống chế, liếm láp Omega trong lòng, sau đó cắm dương v*t vào giữa hai chân cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn làm ra chuyện thất trách như thế.

Hắn đem hết nguyên nhân đổ cho pheromone ảnh hưởng, đường hoàng giả vờ như chẳng có gì phát sinh, che giấu bí mật này.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại sự hổ thẹn, sau đó lúc hắn tiếp xúc với Omega đều không dám lơ là, vẫn luôn duy trì khoảng cách bình thường.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần sự mất khống chế.

Cho đến nay, hắn vẫn luôn cảm thấy pheromone chính là đầu sỏ gây tội, trong lúc giao hợp, người và động vật y như nhau, pheromone có thể làm người mất đi lí trí, đây chính là do Chúa tạo ra.

Giờ phút này, thuốc ức chế trong cơ thể đã có hiệu quả, hắn khẳng định giờ phút này hắn rất bình tĩnh. Nhưng mà, hắn nhìn Omega an tĩnh không nhúc nhích ngủ ở đó, ý niệm trong lòng đã không còn giống trước.

Hắn rất muốn hôn cậu.

Nhưng hắn sẽ không làm vậy.

Trước đó là do pheromone ảnh hưởng, hiện giờ hắn không có lý do gì làm vậy.

Mẫn Trì đứng lên ném thuốc ức chế vào trong thùng rác. Bởi vì tác dụng của thuốc nên dương v*t của hắn đã mềm xuống rũ ở giữa hai chân, hắn đưa tay lấy khăn giấy lau sơ qua, sau đó nhét dương v*t lại vào quần, nhưng giữa hai chân hắn vẫn ướt ướt dính dính, có lẽ là do nước của Phương Phùng Chí làm ướt. Hắn nhíu nhíu mày, bây giờ cũng không có quần cho hắn thay, lấy áo khoác bị ném ở một bên mặc vào. Nhưng mặc được một nửa lại dừng lại, cởi áo khoác ra, đi đến nâng Phương Phùng Chí trần truồng đang nằm trên giường mặc áo khoác vào cho cậu.

Chiếc áo khoác đối với Omega là quá lớn, dài đến tận mắt cá chân cậu. Mẫn Trì khom lưng giúp cậu sửa cổ áo, cổ áo dựng lên, non nửa khuôn mặt của Phương Phùng Chí bị che giấu trong cổ áo. Mẫn Trì dễ dàng bế cậu lên, Omega chỉ còn dư lại đôi mắt và những ngón chân xinh đẹp là còn lộ ra ngoài.

Không ai biết ở trong cậu đang lõa thể, trần như nhộng.

Từ Mộng ở cùng một tầng với Phương Phùng Chí, hôm nay cô tăng ca nên bây giờ mới về tới nhà, uể oải đứng dựa ở cửa thang máy chờ thang máy mở cửa vừa lướt điện thoại, cửa thang máy vang lên một tiếng, còn chưa kịp ngẩng đầu đã ngửi thấy một mùi hương pheromone nồng nặc đến sặc mũi. Từ Mộng không tự giác được mà lùi về sau một bước, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đi ra từ thang máy một người đàn ông cao lớn, cô có một loại cảm giác áp bức không thể nói thành lời, hô hấp ngưng lại, cả người cũng cứng đờ.

Hắn quá cao, thế nên Từ Mộng không thể nhìn rõ được mặt của người đàn ông, lại nhìn thấy trong ngực hắn có một người đang hôn mê. Mặt người nọ bị che khuất, Từ Mộng nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cậu, rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra là ai. Muốn dựa vào pheromone để nhận biết cũng không được, bởi vì người này bị bao vây bởi pheromone có tính công kích rất lớn.

Người đàn ông cao lớn không thèm nhìn cô, nghiêng người lách qua cô đi ra ngoài.

Mãi đến khi người đàn ông đã đi rất lâu rồi, cô mới che ngực lại hít một hơi thật sâu. Trong không khí vẫn còn sót lại mùi khói thuốc súng, đột nhiên cô che kín miệng mũi lại, mặt trở nền rất hồng.

Người đàn ông kia là ai?

Đặt Phương Phùng Chí lên trên ghế phụ, gắn dây an toàn cho cậu xong, lại thấy cậu đang vô thức đạp lên chiếc đệm ngày thường bị giày dẫm qua. Mẫn Trì cúi xuống nắm lấy đôi chân trần trụi của cậu, rất lạnh, Mẫn Trì không tự giác véo lên chân cậu, duỗi tay kéo tấm thảm lót trên mặt đất, sau đó mới đặt chân của Phương Phùng Chí lên.

Phương Phùng Chí có lẽ chẳng có cảm giác gì, dù sao bây giờ cậu cũng đang ngủ rất sâu. Xe lái đi được một lúc, sau đó một lát mặt cầu liền chuyển hướng nghiên về phía của Mẫn Trì. Mẫn Trì lái xe, dư quang luôn cảm thấy Phương Phùng Chí đang nhìn hắn.

Vì thế đến khi dừng đèn đỏ, hắn duỗi tay muốn chuyển đầu Omega sang hướng khác.

Lúc tay chạm đến khuôn mặt của Omega, không biết thế nào, Mẫn Trì lại dừng lại, không nói một lời mà nhìn khuôn mặt Omega lúc ngủ.

Cũng không biết đây là lần hắn sững sờ thứ mấy trong ngày hôm nay nữa.

Mãi đến khi xe phía sau không kiên nhẫn bóp còi, hắn dường như mới có thể lấy lại tinh thần, nhưng cũng không chuyển mặt Omega sang hướng khác nữa.

Hắn đã phạm phải một lỗi sai không thể cứu vãn. Trong lòng Mẫn Trì đã nghĩ như thế.

Phương Phùng Chí bị nóng đến tỉnh. Cả người cậu đều nóng, giống như cậu bị ném vào trong bếp lò vậy, bên ngoài là mùi khói đặc nồng, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm. Cậu khó chịu mở mắt, cũng không biết mình đang ở đâu, đang ở cùng ai, bị dục vọng khống chế nên vô thức vươn tay tự xoa dương v*t mình.

Kì động dục của cậu còn chưa qua. Ngàn vạn con kiến như đang bò tới bò lui trong thân thể cậu, ngứa muốn chết. Cậu rên rỉ lung tung, đột nhiên một đôi bàn tay lạnh như băng ôm lấy vai cậu, nâng cậu dậy từ trên giường.

"Khó chịu?" Người kia hỏi cậu.

Phương Phùng Chí nói không nên lời, cậu ngửi thấy mùi khói thuốc súng nồng đậm, mùi hương này đang bao vây cậu, khiến cậu tràn ngập cảm giác an toàn. Cậu đẩy cơ thể ướt nhẹp mồ hôi dán vào ngực của người này, thân thể run rẩy kịch liệt. Chỉ là khoái cảm ở dương v*t không thể làm cậu lên đỉnh được, cậu khó chịu duỗi tay sờ đến lỗ dâm phía sau, ngón tay cắm vào nơi ướt nhẹp kia, không nhịn được mà cắm vào rút ra. Được trải qua khoái cảm tình dục cậu đã thực tủy biết vị, nhưng mà ngón tay không thể thỏa mãn cậu được. Cậu không biết nên làm thế nào bây giờ, chỉ có thể giống như một chú cún con hướng tới người đàn ông trước mặt rên rỉ khóc lóc.

Trong mắt Mẫn Trì, bộ dạng này như thể đang làm nũng. Mắt hắn lạnh lẽo nhìn khuôn mặt Phương Phùng Chí đang mơ hồ tự an ủi chính mình, duỗi tay kéo qua nơi tay cậu đang cắm trong lỗ dâm, lôi kéo cậu xoa dương v*t đang cứng rắn vô cùng của mình.

Phương Phùng Chí nóng đến run lên. Cho dù đầu óc hỗn loạn không rõ, cậu cũng biết thứ này đã từng khiến cậu sung sướng đến phát điên. Vì thế to gan mà cọ lên đó.

Hô hấp của Mẫn Trì càng lúc càng nặng nề, hắn ôm Omega đến trước mặt mình, sau đó, hắn dường dương v*t chọc ở trên miệng lỗ dâm của Omega, lại cúi đầu hôn mở miệng Phương Phùng Chí, hôn lên sườn mặt cậu.

Cứ như vậy trong một lúc mà không chịch, lỗ dâm lại trở nên thèm khát, Mẫn Trì ngậm lấy vành tai của Omega, sau đó chậm rãi đâm vào, từng chút từng chút chen vào trong.

Eo Phương Phùng Chí mềm ra trong nháy mắt, hai tay ôm lấy cổ Mẫn Trì, giống như chú chó nhỏ liên tục hít hít ngửi ngửi ở trên cổ của Enigma, cậu thích mùi hương khói thuốc súng này, mùi hương này khiến cậu được thả lỏng.

Vành tai bị người ta cắn, cậu khó chịu cử động, lại mơ mơ màng màng tìm đến môi Mẫn Trì.

Mẫn Trì không động đậy, chờ Omega tìm được môi của hắn, hắn mới yên tâm thoải mái hôn môi cùng với cậu.