Phương Phùng Chí cảm nhận được mặt mình bị người kia bóp nâng lên, trong lòng cậu căng thẳng sợ hãi, đôi mất chớp điên cuồng, đối diện với ánh mắt của Mẫn Trì, trái tim cậu không dám đập mạnh.
Nhưng cậu phát hiện biểu cảm trên mặt Mẫn Trì vẫn y như trước không hề thay đổi gì cả. Đôi mắt chưa nước rầu rĩ của Phương Phùng Chí hoang mang dại ra nhìn người đàn ông, đầu óc cậu đã bị dục vọng đốt cho không còn tỉnh táo, cậu không rõ vẻ mặt này của Mẫn Trì mang ý nghĩa gì, cũng không rõ vì sao cạu muốn làm rõ vẻ mặt của hắn muốn nói gì. Cậu chỉ biết bây giờ trên mặt người đàn ông không hề có vẻ thương hại, cũng không có sự giễu cợt, chỉ yên lặng nhìn cậu như vậy, sau đó hắn đột nhiên vươn tay giúp cậu lau đi nước mắt.
Bàn tay kia lạnh như băng, vỗ ở trên má nóng của cậu, làm cho Phương Phùng Chí cảm thấy thoải mái cực kì, cậu chớp chớp mắt, không tự giác mà cọ cọ mặt vào lòng bàn tay thô ráp của Enigma.
Đôi tay kia dừng lại một chút, đột nhiên nâng mặt cậu lên cao, Phương Phùng Chí bị bắt ngửa cao đầu, sau đó cậu thấy Mẫn Trì hôn cậu.
Nụ hôn chua chát kia lại muốn tới, Phương Phùng Chí nghĩ trong lòng như thế.
Có thể hôn đến mức khiến cậu khó chịu lông tơ cả người đều dựng lên, pheromone trong thân thể nhất định sẽ vì nụ hôn này mà sinh ra phản ứng kịch liệt, biết rõ điều này, nhưng Phương Phùng Chí lại không chống cự, cậu mở miệng ra, thậm chí ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra ngoài một chút.
Cậu muốn nụ hôn này.
Đáng tiếc là nụ hôn trong tưởng tượng lại không đến, nụ hôn kia rơi xuống mí mắt cậu, Phương Phùng Chí hơi nhắm mắt phải lại, hoang mang, có chút không thể hiểu nỗi. Miệng chậm rãi muốn khép lại, nhưng ngay giây tiếp theo, Mẫn Trì để ở dưới răng cậu, đè xuống, duỗi lấy ngón trỏ vào trong miệng kẹp lấy lưỡi cậu.
Giống như cố ý đùa giỡn cậu, người đàn ông vươn lưỡi liếm láp mí mắt cậu, dùng ngón tay xoa bóp lưỡi trong miệng cậu.
Phương Phùng Chí hừ hừ vài tiếng, khó chịu rụt mông, lỗ dâm lại thấy trống rỗng. Cạu ráo riết nắm chặt lấy đùi mình, quần áo cũng bị tay cậu kéo lấy, miệng không thể khép lại được, nước bọt dính nhớp trong miệng theo tay Mẫn Trì mà chảy ra ngoài.
Thật ra hắn muốn hôn cậu, nhưng không phải là bây giờ.
Omega kêu ô ô a a, Mẫn Trì cảm thấy như rằng hắn đang bắt nạt động vật nhỏ vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy thoả mãn kì lạ. Ngón tay đang đè ép lên lưỡi cậu lại duỗi ra phía trước, Omega đột nhiên phát ra vài tiếng nôn khan, sâu quá, có lẽ là ở cổ họng cậu, lại đâm vào trong nữa thì sẽ cắm đến yết hầu cậu.
Động tác Mẫn Trì dừng lại một chút, sau đó cau mày rút tay ra, hắn không hiểu vì sao lại đi bắt nạt đứa nhỏ này. Hắn cúi đầu như thể trấn an mà dùng miệng chạm chạm vào môi Phương Phùng Chí, tay phía sau vỗ lên tuyến thể đang nóng lên của Phương Phùng Chí.
Omega nhạy cảm run lên.
Mẫn Trì vuốt ve dấu cắn của Phó Bách Khải, rất sâu, rất rõ ràng. Không chỉ vuốt ve, hắn còn đè đè lên đó, xoa nhẹ vài cái. Nơi riêng tư như tuyến thể thế mà lại bị hắn đùa giỡn không kiêng nể gì, chơi đùa như một tên lưu manh vậy, nhưng Mẫn Trì không thấy vậy.
Hắn sờ đến vị trí mềm mại kia, thân thể Phương Phùng Chí cũng mềm ra giống như nước nằm liệt trong lòng hắn, đôi mắt mơ hồ mở to, há miệng thở dốc. Thân thể cậu vừa ướt vừa mẫn cảm, nếu còn tiếp tục sờ, có thể sờ cậu đến phun nước.
Mẫn Trì xoay thân thể Phương Phùng Chí lại quay lưng về phía hắn, bất kể có làm gì Phương Phùng Chí cũng ngoan ngoãn làm theo, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Mẫn Trì híp mắt, Omega đã không còn tự ý thức, hắn có thể làm bất cứ điều gì với cậu.
Bất cứ chuyện gì.
Điều này làm cho cả người Mẫn Trì nóng lên.
Hắn cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng mình, toàn thân trên dưới đều đã bị chính mình cởi hết, trần như nhộng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn. Lúc trần trụi thế này khiến cậu càng nhỏ, thật sự là nếu giấu cậu trong áo gió đi ra ngoài thì cũng chẳng bị ai phát hiện.
Trong lúc hắn ngây người, vật nhỏ khó chịu động đậy, hai chân cậu kẹp chặt, tay không nhịn được tự xoa xoa dương v*t thanh tú của chính mình. Mẫn Trì rũ mắt xuống, chạm rãi đi đến sau cổ Omega.
Mùi cam cúc trộn lẫn với mùi gỗ không hề hợp nhau.
Hô hấp của Mẫn Trì va vào trên tuyến thể, bởi vì động dục, nơi đó nặng nề khó chịu, ngay cả hơi thở của Mẫn Trì với nó cũng là một trận gió lạnh.
Không giống với lần trước. Đầu tiên Mẫn Trì hôn lên vị trí đó, Omega trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy. Sau đó hắn lại duỗi đầu lưỡi ra, giống như một giống đực sắp giao phối, bản tính chiếm hữu khiến hắn lưu lại mùi hương của chính mình trên tuyến thể. Trên tuyến thể không đơn giản chỉ có pheromone của Phương Phùng Chí, còn có hương vị công kích mà Phó Bách Khải đã đánh dấu lưu lại. Ghé sát vào ngửi, mùi hương này còn muốn lấn át mùi cam cúc.
Đầu lưỡi hắn cứ liếm láp qua lại ở vị trí nhô lên kia, Phương Phùng Chí không nhịn được mà run rẩy, đầu tiên là bị Mẫn Trì dùng ngón tay cọ xát liên tục, bây giờ lại bị hắn ngậm trong miệng đùa giỡn, cậu sắp bị giỡn đến lên đỉnh, Mẫn Trì vẫn không cắn xuống.
Phương Phùng Chí biết đánh dấu lần thứ hai sẽ rất đau, cho nên trong lòng căng thẳng vô cùng, rồi lại không chống đỡ được dục vọng muốn được đánh dấu, cậu cuộn thành một cục ở trong lòng hắn không ngừng tự vuốt ve dương v*t mình, tốc độ càng lúc càng nhanh, tuyến thể sau cổ bị liếm đến tê dại lại bị Mẫn Trì nhẹ nhàng gặm cắn vài cái, Phương Phùng Chí nhạy xảm bắn ra một ít tinh dịch. Cần tới vẫn phải tới, tay hắn nắm chặt lấy dương v*t cậu tuốt liên tục, đầu óc trống rỗng, một lòng chỉ muốn tinh dịch ở trong cơ thể có thể bắn ra.
Sắp ra rồi, đúng vậy, đúng vậy...
"Ôh ah aaaa___!!" Ngay nháy mắt lúc cậu lên đỉnh, sau cổ truyền đến một cơn đau kịch liệt, răng nanh bén nhọn thẳng tắp đâm thủng da thịt cậu vốn đã bị thương của cậu, hàm răng một lần nữa lưu lại vết thương. Phương Phùng Chí thậm chỉ có thể cảm nhận được máu trên da bị hàm răng bén nhọn ép ra.
Đây là hành vi giao phối nguyên thuỷ nhất, giống như sư tử hay hổ, đầu tiên là cắn lên sau cổ giống cái, làm cho bọn chúng đau đến không dám nhúc nhích nữa rồi bắt đầu cắm vào phía sau, thụ tinh, Phương Phùng Chí đang trải qua giao phối nguyên thuỷ như vậy, cậu đau đến nỗi nước mắt không thể ngăn lại, nhưng nỗi đau này so với sự bao trùm pheromone tiếp theo đây thì chẳng là gì.
Pheromone vọt vào thân thể cậu khiến cậu như cảm thấy nó là một lưỡi dao sắc bén vậy, nó đột nhiên cắt vỡ những thứ Phó Bách Khải để lại trong cơ thể cậu rồi ngăn chặn nó lại, cứng rắn, Phương Phùng Chí cảm thấy như có ngàn cân vật nặng đang đè lên vị trí yếu ớt đó của mình, thở không nổi, xương cốt cũng bị đè ép đến mức muốn dập nát.
Muốn đánh dấu lần thứ hai nhất định phải bao trùm hoàn toàn lên pheromone mà người trước lưu lại, không thể ngửi ra một chút mùi hương nào. Ép nát pheromone của Phó Bách Khải, đối với Mẫn Trì không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là dấu vết của một Alpha mà thôi, chỉ cần không ngừng cuồn cuộn đẩy pheromone đầy tính công kích của mình vào là được rồi, rất nhanh, trên người Omega sẽ chỉ cong lại hương vị của mình.
Nhưng chuyện này lại quá đau khổ với Phương Phùng Chí. Omega là bên thừa nhận, một luồng pheromone đã làm eo cậu không thể nhấc dậy nổi, hai luồng pheromone ở trong cơ thể cậu cướp đoạn tranh giành quyền sở hữu, quả thật muốn lấy mạng cậu, Phương Phùng Chí không thể cảm nhận gì cả, cậu cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một cái vại thật lớn, bị một chất lỏng hỗn tạo bao phủ lấy, làm cậu không thể hô hấp. Hình ảnh trước mắt mơ hồ không rõ, cậu chỉ có thể cảm nhận sự đau đến truyền đến từ sau cổ khiến cậu không thể chịu nỗi, có gì đó cuồn cuộng không ngừng xâm nhập vào cơ thể cậu, trong máu hoà trộn thứ gì đó, lục phũ ngũ tạng cũng bị ép đau.
Thân thể cậu không tự giác mà co giật, giãy giụa quơ chân múa tay lung tung.
Omega giãy giụa làm Mẫn Trì không vui, ánh mắt hắn vững vàng, vẫn như cũ để hàm răng khảm sâu vào da thịt Omega. Pheromone Phó Bách Khải để lại trong cơ thể Phương Phùng Chí cứ vờn quanh cậu không chịu biến mất, điều này làm cho nội tâm hắn sinh ra cảm giác chiến hữu bực bội khó hiểu, hắn mang theo sự tàn nhẫn cắn xuống làn da khiến nó bị đâm sâu thêm vài phần, Phương Phùng Chí dưới người hắn đến kêu cũng không kêu được nữa.
Hắn ráo riết ôm chặt Omega trong lòng không cho cậu nhúc nhích, trong mắt đột nhiên lộ ra một biểu cảm giống như một con thú dữ, giây tiếp theo pheromone chuyển vào thân thể Phương Phùng Chí phóng ra càng nhiều hơn, giống như muốn đẩy cậu vào chỗ chết, không cho cậu cơ hội thở dốc nào, pheromone trong cơ thể càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng...
Cả người Phương Phùng Chí cứng đờ, đột nhiên giật bắn. Giống như sự giẫy giụa cuối cùng của người sắp chết.
Cậu cảm nhận được một thứ gì đó từng tồn tại trong cơ thể mình, thứ từng cùng cậu giao triền chặt chẽ, chậm rãi không hề nóng lên, không hề hô hấp, sau đó an tĩnh. Bọn họ từng là sự tồn tại bám dính lấy nhau, nó có thể tác động lên cơ thể cậu, nhưng hiện tại, một thứ khác đã chiếm lấy cơ thể cậu, nó đem đồ vật đã từng ở đó đuổi đi, lần này không phải chỉ bám vào người mà là bao chặt lấy cậu, cậu hoàn toàn bị bọc thành một cái kén có mùi khói thuốc súng.