Từ thủ đô thành phố bay sang Pháp phải mất gần hơn mười tiếng đồng hồ. Đường Hinh Duyệt sau ngần ấy thời gian ngồi trên máy bay cũng đã thấm mệt, cơn buồn ngủ ập đến làm cô ngủ gục trên vai Phó Dịch Thần từ lúc nào không hay.
Cả hai đáp xuống sân bay tại thủ đô Paris trời cũng đã chập chờn tối. Cả hai đi xe về khách sạn đã được Phó Dịch Thần đặt trước đó. Đường phố Paris về đêm vô cùng lung linh đẹp mắt, Đường Hinh Duyệt cứ nhìn mãi không thôi.
Đường Hinh Duyệt cũng có vài lần đi Pháp cho các chuyến công tác của mình, nhưng xong việc lại bay về nên chẳng mấy khi cô có thời gian rảnh rỗi mà tận hưởng vẻ đẹp thơ mộng ở nơi này.
“Wow… đẹp quá đi mất!” Đường Hinh Duyệt cảm thán trước vẻ đẹp của thủ đô Paris khi về đêm.
“Thích không?”
“Rất thích.”
“Thế ở lại đây vài ngày nhé?”
“Thật ạ?”
“Ừ, sẵn dịp chúng ta đi du lịch luôn. Dù sao cũng lâu rồi chúng ta chưa có thời gian cùng nhau đi du lịch.”
“Nhất trí.”
Phó Dịch Thần đưa Đường Hinh Duyệt về khách sạn nghỉ ngơi. Sau quãng thời gian khá dài ngồi trên máy bay, Đường Hinh Duyệt cũng thấm mệt, dù cho Paris rất đẹp nhưng chắc có lẽ việc cô cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi lấy lại sức để chuẩn bị cho những ngày sắp tới tại đất nước xinh đẹp này.
Đường Hinh Duyệt tẩy trang, lấy quần áo đi tắm rồi leo lên giường nghỉ ngơi. Phó Dịch Thần để gọn 2 chiếc vali vào một góc rồi cũng đi tắm rồi ôm cô đi ngủ.
[…]
Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh Duyệt vẫn còn đang chìm trong giấc mộng đẹp thì Phó Dịch Thần đã dậy từ rất sớm chuẩn bị quần áo để đi ra ngoài.
“Anh ra ngoài có công việc, chiều tối sẽ về đón em nhé.” Phó Dịch Thần vừa xoa xoa đầu cô vừa ân cần lên tiếng.
“Em biết rồi, anh cứ làm việc của anh đi.”
“Ngoan nhé, xong việc anh sẽ về đón em.”
“Được ạ.”
“Anh có dặn khách sạn chuẩn bị đồ ăn cho em. Khi nào em dậy thì nói họ một tiếng nhé.”
“Dạ.”
“Ngoan.”
Phó Dịch Thần hôn nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn. Đường Hinh Duyệt vẫn như một con sâu lười mà cuộn tròn trong chăn tiếp tục say giấc nồng.
Phó Dịch Thần chẳng biết bận rộn với việc gì mà mất tăm đến tận chiều tối. Đường Hinh Duyệt thức giấc khi mặt trời đã lên cao, cô dùng bữa ăn đã được anh dặn khách sạn chuẩn bị từ trước rồi lại ngắm nhìn thành phố.
Thời tiết thành phố xinh đẹp này thật biết cách chiều lòng người khác với nắng ấm áp. Đường Hinh Duyệt dành thời gian nhâm nhi ly cà phê rồi lại chìm đắm trong vẻ đẹp thơ mộng của Paris mà bấy lâu nay cô không kịp nhận ra.
Đến tầm chiều tối, Phó Dịch Thần mới gọi điện thoại về cho Đường Hinh Duyệt.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh xong việc chưa ạ? Bao giờ thì anh về đấy?”
“Em thay đồ đi nhé, lát Dịch Dương sẽ đến đón em.”
“Đi đâu ạ? Không phải anh bảo xong việc sẽ về đón em sao?” Đường Hinh Duyệt có vẻ khá bất ngờ khi nghe anh bảo Hoàng Dịch Dương sẽ đến đón cô chứ không phải là anh.
“Bí mật.”
“Dịch Thần, anh lại đang định làm gì đấy hả?”
“Em thay cái váy anh có bỏ vào trong vali cho anh đấy.”
“Ơ kìa, anh không thể nói cho em biết là chúng ta sẽ đi đâu à?”
“Đến rồi em sẽ biết.”
Phó Dịch Thần dặn dò xong liền tắt máy. Đường Hinh Duyệt hơi khó hiểu về những gì anh nói nhưng rồi cũng ngoan ngoãn làm theo. Cô mở vali lấy quần áo rồi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, không quên trang điểm nhẹ một xíu cho xinh đẹp.
Không lâu sau, Hoàng Dịch Dương đã có mặt tại khách sạn để đón cô đến điểm hẹn với Phó Dịch Thần.
Đường Hinh Duyệt vừa đặt chân xuống xe đã nhìn thấy một không gian tràn ngập hoa tươi cùng sự nhọn nhịp của những người xung quanh. Cô cứ nghĩ đây chính là một buổi cầu hôn lãng mạn của một cô gái nào đó nhưng khi nhìn thấy Phó Dịch Thần từ xa xuất hiện với một bó hoa thật to trên tay, trái tim cô không khỏi run lên vì xúc động.
Phó Dịch Thần tiến về phía cô, cả hai bước dưới chân tháp Eiffel hướng về dòng chữ “Marry me” được làm bằng hoa tươi, trái tim Đường Hinh Duyệt như muốn nhảy khỏi lồng ngực vì hạnh phúc, một cảm giấc lâng lâng, xốn xang trong lòng thật khó tả biết bao.
Bấy giờ Đường Hinh Duyệt mới hiểu mục đích thật sự của Phó Dịch Thật khi rủ cô cùng bay sang Pháp là gì. Cả hai bước xuống cầu thang để đi về hướng tháp Eiffel, Đường Hinh Duyệt nghe thấy những bản nhạc du dương, phía dưới là con đường trải đầy hoa tươi và nến lung linh cả một góc trời, hướng đến dòng chữ Marry me được điểm tô bằng rất nhiều bông hồng đỏ vô cùng nổi bật.
Phó Dịch Thần nhìn cô âu yếm, quỳ gối xuống, giọng cực kỳ nhẹ nhàng hỏi: “Em có sẵn sàng dành phần đời còn lại của mình với anh không?”
Đường Hinh Duyệt nhìn thấy rõ sự căng thẳng trên gương mặt của anh, môi anh run run, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Đường Hinh Duyệt đã rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc từ lúc nhìn thấy anh xuất hiện từ phía xa, cô thầm cảm ơn ông trời vì đã cho cô gặp được anh, một người đàn ông vô cùng ân cần và lãng mạn.
Cô đưa tay kéo người anh lên, cô nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run lên của anh, hạnh phúc lên tiếng đáp: “Em đồng ý.”
Phó Dịch Thần không giấu nổi sự hạnh phúc, đôi mắt cũng đã rưng rưng. Anh ôm lấy cô, thủ thỉ: “Cảm ơn em đã đồng ý ở bên cạnh anh.”
“Vậy anh phải hứa là lúc nào cũng yêu thương em như vậy nhé?”
“Anh hứa.”
Phó Dịch Thần áp môi xuống hôn cô dưới sự heo rò của những người xung quanh.
Buổi cầu hôn này đã được Phó Dịch Thần lên kế hoạch từ trước. Anh luôn muốn dành tất cả những điều tuyệt vời nhất dành cho người con gái anh yêu nên anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng. Thời gian này anh cũng bí mật gặp bố mẹ của Đường Hinh Duyệt, anh cũng đã thưa chuyện với bố mẹ cô về những dự định của anh và đương nhiên anh nhận được sự chấp thuận và ủng hộ từ ba mẹ hai bên.
Anh có rất nhiều điều muốn nói với cô nhưng vì hồi hộp nên chẳng nói được những gì anh nghĩ trong lòng mình cho cô nghe nhưng hơn ai hết, Đường Hinh Duyệt luôn hiểu và thông cảm cho anh. Nhìn cái cách anh chu đáo chuẩn bị mọi thứ để dành cho cô một màn cầu hôn lãng mạn như lúc này thì cô cũng đủ hiểu anh yêu thương cô đến nhường nào.