Phó Dịch Thần cuối cùng cũng hiểu ra, anh đương nhiên đã nghĩ đến điều này từ rất lâu, anh đương nhiên rất muốn cùng Đường Hinh Duyệt tạo ra một gia đình nhỏ nhưng chuyện hôn nhân là chuyện quan trọng cả một đời người, anh đương nhiên phải có sự đồng ý của Đường Hinh Duyệt.
“Con đương nhiên sẽ cho cô ấy một danh phận.”
“Bao giờ?” Bà Phó hỏi.
“Thế mẹ phải hỏi cô ấy xem khi nào cô ấy đồng ý gả cho con.”
Bà Phó quay sang Đường Hinh Duyệt, nhẹ nhàng cất giọng: “Hinh Duyệt, ý con thế nào?”
“Dạ?”
“Khi nào thì con chịu về làm dâu mẹ?”
“Dạ… con…” Đường Hinh Duyệt ấp úng, nhất thời không biết trả lời sao cho phải.
“Con đương nhiên muốn về làm dâu bác rồi ạ nhưng mà Phó Dịch Thần anh ấy vẫn chưa chịu cầu hôn con.” Đường Hinh Duyệt nhìn anh rồi cất giọng trả lời Phó phu nhân.
Ông bà Phó nghe cô đồng ý cả hai đều vui vẻ ra mặt. Tất cả sự vui vẻ đều được bày rõ trên gương mặt của hai người.
Bà Phó quay sang Phó Dịch Thần: “Thật kém cỏi.”
Ông bà Phó cũng ở lại nhà chơi, bà Phó cùng Đường Hinh Duyệt vào bếp. Dù cho tất cả mọi người đều không đồng ý, bảo cô chỉ cần ngồi ở phòng khách chơi không cần phụ gì cả nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn nằng nặc đòi phụ, bà Phó cũng vui vẻ đồng ý nhưng những việc bà cho Đường Hinh Duyệt làm cũng chỉ qua loa cho có lệ để cô có việc để làm thôi chứ thật lòng tay cô đang bị thương, bà đương nhiên không nỡ để cô phụ bất cứ việc gì.
Ông bà ở lại nhà dùng cơm, chơi đến chiều tối mới chịu ra về. Bà Phó cũng đem đến rất nhiều đồ để Đường Hinh Duyệt tẩm bổ. Nhìn những hành động của ông bà dành cho Đường Hinh Duyệt cũng đủ biết ông bà thương cô đến cỡ nào.
Buổi tối, cả hai đã yên vị trên giường thủ thỉ tâm sự, những lời bà Phó nói đương nhiên anh đã nghĩ đến chỉ đợi có cơ hội để cho cô một màn cầu hôn chính thức nữa thôi.
Phó Dịch Thần ôm eo cô, lưng cô dán chặt vào người anh, giọng thủ thỉ: “Em này.”
“Sao thế anh?”
Phó Dịch Thần rút mặt xuống xương quai xanh của cô, giọng thủ thỉ: “Anh muốn có danh phận.”
Đường Hinh Duyệt phì cười, sao lại trở thành anh muốn có danh phận rồi, câu đó không phải đáng lý của cô à: “Anh có cầm nhầm kịch bản không đấy?”
“Chuyện ba mẹ nói sáng nay, em nghĩ sao?”
“Sao là sao ạ? Em luôn sẵn sàng. Em yêu anh đương nhiên sẽ muốn cùng anh gắn bó rồi, em không có ý định yêu đương chơi đâu nhé.” Đường Hinh Duyệt thành thật trả lời.
“Anh hiểu rồi.”
“Hiểu gì chứ?”
“Bí mật.”
Đường Hinh Duyệt kéo chăn đắp cho cả hai, không quên đáp lời anh: “Lắm trò, mau ngủ thôi.”
“Bảo bối ngủ ngon.”
“Hôm nay còn gọi em là bảo bối cơ á?”
“Không phải bình thường anh vẫn gọi à?”
Đường Hinh Duyệt nghe anh hỏi liền lên tiếng tố cáo: “Anh chỉ gọi em như thế khi lâm trận thôi.”
Phó Dịch Thần nhéo mũi cô, giọng cực kỳ cưng chiều: “Em lúc nào cũng là bảo bối của anh cả.”
“Em mới không thèm tin.”
“Thế sao em mới tin?”
“Em đùa anh thôi. Mau ngủ đi, mai còn đi làm nữa đấy.”
“Tuân lệnh.”
[…]
Đường Hinh Duyệt vừa kết thúc buổi làm việc tại bệnh viện, cô cũng tranh thủ về thăm ba mẹ vì khoảng thời gian cô bị thương vì không muốn ông bà lo lắng mà cô liên tục lấy lý do là bận công việc nên không thể về nhà chính chơi được. Hôm nay, tranh thủ lúc công việc xong sớm, Đường Hinh Duyệt quyết định lái xe về nhà một chuyến.
Vừa vào đến sân, Đường Hinh Duyệt đã nhìn thấy ba mẹ cô đang cùng nhau chăm sóc vài cây xanh ở trước nhà, mẹ cô thì đang chăm chú cắt vài nhành hoa.
Vừa nhìn thấy cô, bà Đường liền cất giọng: “Hinh Duyệt, con về đấy à.”
“Dạ, ba mẹ con mới về.”
“Vào nhà đi, ba mẹ đang lỡ tay một xíu.”
“Con phụ ba mẹ rồi mình vào cùng luôn.”
Đường phu nhân nhìn người Đường Hinh Duyệt trông có vẻ hơi ốm liền cất giọng hỏi: “Dạo này công việc bận lắm hả con? Con ốm đi khá nhiều đó Hinh Duyệt.”
Đường Hinh Duyệt nghe thấy vậy cũng hơi cảm thấy có lỗi, công việc của cô không nhiều nhưng vì vết thương ở tay cô vì sợ ba mẹ lo lắng nên mới nói dối là bận công việc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng là cô không suy nghĩ chu đáo.
“Dạ không sao đâu ba mẹ. Ba mẹ đừng lo lắng quá.”
“Được rồi, vào nhà thôi.”
“Dạ.”
Đường Hinh Duyệt ở lại nhà họ Đường chơi đến tận tối Phó Dịch Thần tan làm, lái xe sang đón cô trở về biệt thự của cả hai.
Khoảng thời gian này, Phó Dịch Thần cũng hay đưa Đường Hinh Duyệt về nhà họ Đường và nhà họ Phó chơi, cả hai cũng đến chuyện sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.
[…]
Thời tiết thủ đô vào những tháng gần cuối năm cũng dần trở nên se se lạnh thật khiến cho con người ta muốn ngủ nướng thêm một lúc.
Phó Dịch Thần thức dậy từ sớm, thay quần áo chuẩn bị đi làm nhưng trên giường vẫn còn một con mèo lười vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
“Anh đi làm đấy à?” Đường Hinh Duyệt giọng vẫn còn ngái ngủ cất giọng hỏi.
“Không, anh đi công tác”
“Sao lúc tối em không nghe anh nói gì hết?”
“Công việc đột xuất.”
“Anh công tác ở đâu ấy, bao giờ thì về?”
“Ở Pháp.”
“Thế Đường tiểu thư có muốn đi cùng anh không?” Phó Dịch Thần cất giọng hỏi tiếp.
“Em đi được ạ?”
“Ừ.”
Nghe anh bảo muốn rủ cô đi Pháp cùng, cơn buồn ngủ của Đường Hinh Duyệt cũng tan biết từ đó, cô vội vàng hỏi: “Chuyến bay lúc mấy giờ thế? Em chuẩn bị có kịp không?”
“Không vội, em có muốn đi cùng không?”
“Có. Tất nhiên là có rồi. Anh đợi em chuẩn bị đồ nhé.”
“Em vào vệ sinh cá nhân đi, anh xếp đồ cho em cho.”
“Cũng được ạ, cảm ơn anh.”
Đường Hinh Duyệt ba chân bốn cẳng rời khỏi giường vào vệ sinh cá nhân. Phó Dịch Thần thì khoang thai xếp quần áo bỏ vào vali cho Đường Hinh Duyệt. Trong vali còn có một vài bộ quần áo anh cố tình chuẩn bị cho cô, chẳng biết là anh đang âm mưu chuyện gì nhưng khi nghe đồng ý đi cùng anh sang Pháp, Phó Dịch Thần có vẻ rất hứng khởi.
“Em xong rồi.”
“Thế em thay đồ đi, anh xếp đồ vào vali cho em rồi.”
“Đầy đủ hết rồi ạ?”
“Chắc chắn đầy đủ.”
Đường Hinh Duyệt nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn chuồng chuồng lướt, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn bạn trai nhé.”
Phó Dịch Thần đưa tay xoa xoa đầu cô, khẽ lên tiếng: “Chúng ta đi thôi kẻo muộn. Vẫn còn nhiều điều bất ngờ đang đợi anh và em.”
“Sao cơ ạ?”
“Bí mật, lúc đó em sẽ biết.”
Hoàng Dịch Dương lái xe đưa cả hai ra sân bay để chuẩn bị bay sang Pháp. Không biết Phó Dịch Thần lần này sang Pháp là vì điều gì nhưng có lẽ anh rất để tâm đến việc Đường Hinh Duyệt có đồng ý đi cùng anh hay không.