Duyên Trời Tác Hợp

Chương 5




15

Biết tin tôi và Thịnh An Nam ở bên nhau, đứa bạn cùng phòng liền chạy tới hỏi thăm câu chuyện tình yêu của chúng tôi.

"Cậu học giỏi, tế bào vận động của Thịnh An Nam phát triển, hai người bổ sung cho nhau lắm đấy." Bạn cùng phòng khen trước rồi hỏi, "Có điều sao Thịnh An Nam lại thích cậu vậy?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: "Có lẽ do anh ấy còn non."

Bạn cùng phòng: "?"

"Bởi vì tớ là người đầu tiên sờ mông anh ấy, rồi anh ấy thích tớ từ cái nhìn đầu tiên."

Bạn cùng phòng: "?"

Việc này không biết sao lại truyền tới tai Thịnh An Nam.

Trưa hôm đó lúc đến tìm tôi, thái độ của anh ấy rất tệ.

Anh ấy khoanh tay đứng dưới đèn đường trông như muốn đánh nhau với tôi.

"Đào Chi Chi, có phải em nên giải thích gì không?" Anh nghiến răng gằn từng câu từng chữ, "Còn non là thế nào?"

Tôi giả ngốc.

Thực tế tôi thật sự không tin trên đời này lại có người thích người khác từ cái nhìn đầu tiên ở WC.

Như thế không gọi là còn non thì gọi cái gì?

Thịnh An Nam không giở tính thiếu gia như tưởng tượng, chỉ xoa đầu tôi: "Thôi, trưa nay có muốn đến nhà anh không, mẹ anh muốn gặp em."

Tôi gật đầu, trong lòng thì vui rạo rực, lại có thể nhận lì xì rồi.

Đúng lúc này Thịnh An Nam ở phía sau đột nhiên kéo tôi, tôi ngơ ngác quay đầu.

Anh nhướng mày: "Chuyện vừa rồi không có bồi thường hả?"

Tôi đang vui nên hôn lên má anh một cái.

Thịnh An Nam sững sờ vài giây, sau đó mỉm cười dịu dàng.

16

Sau một năm ở bên nhau, tôi đột nhiên phát hiện một tấm ảnh giấu sau ốp lưng điện thoại của Thịnh An Nam.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên, trong đầu tôi lập tức xuất hiện vô số cảnh trong tiểu thuyết, nào là thế thân, tình đầu, phản bội, ngoại tình...

Mãi đến khi nhìn rõ tấm ảnh, tôi ngơ ngác.

Khi đó tôi mới biết cái thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên mà Thịnh An Nam nói không phải ở WC.

Tấm ảnh mà Thịnh An Nam giấu là lúc tôi nhận thưởng giải quốc gia vào năm hai.

Trần Hạo đang ngồi nghỉ bên cạnh cũng ngó qua nhìn.

Cậu ta tặc lưỡi: "Thì ra là chị dâu, chị dâu không biết đâu, anh Nam chưa bao giờ quan tâm đến sinh viên của khoa báo chí lại nhìn chằm chằm tấm ảnh này một tiếng đồng hồ ở ký túc xá. Phải công nhận anh Nam đúng là may mắn, chị dâu vừa xinh đẹp vừa thú vị, hâm mộ quá đi!"

Tôi suy tư.

Chờ Thịnh An Nam kết thúc trận bóng đi tới, tôi vỗ vai anh: "Vất vả cho anh đã thích thầm em lâu thế."

Thịnh An Nam cúi đầu nhìn tôi, suýt sặc nước. Anh xấu hổ quay đầu gọi Trần Hạo: "Cậu lại ăn nói bậy bạ gì với cô ấy vậy hả?"

Tôi ngồi cười, chờ Thịnh An Nam tính sổ với Trần Hạo xong dẫn tôi đi ăn.

Trên đường, không hiểu sao anh không chịu nói chuyện với tôi.

Đột nhiên anh lại hỏi: "Đào Chi Chi, nếu anh và Trần Hạo cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?"

Lại nữa.

Tôi chẳng biết phải nói gì.

Từ khi ở bên nhau, Thịnh An Nam rất thích so sánh mình với mọi người xung quanh.

Tôi trả lời trong bất lực: "Anh."

Thịnh An Nam hài lòng xoa đầu tôi: "Trần Hạo phiền phức lắm, sau này em đừng tin cậu ta."

Tôi: "..."

Trẻ con!

Thịnh An Nam lại hỏi: "Sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?"

Tôi trả lời thành thật: "Chưa chắc, biết đâu anh không sống lâu bằng em."

Thịnh Hoài Nam: "..."

Anh lại im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi."

Đôi mắt tôi lập tức phát sáng: "Được thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhận lì xì đến mỏi tay mất."

Thịnh An Nam không vui: "Đào Chi Chi, trong mắt em anh với tiền bên nào quan trọng hơn?"

Tôi đáp: "Tiền."

Thấy Thịnh An Nam xụ mặt, tôi bật cười, không chọc anh nữa: "Đương nhiên là anh quan trọng hơn."

Tôi chủ động nắm tay anh, ban đầu anh còn né tránh nhưng rồi cũng nắm chặt tay tôi.

Trời dần tôi, chúng tôi như cặp vợ chồng già nắm tay nhau đi dưới hoàng hôn.

Tôi muốn trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong hôn lễ để xứng đáng với duyên phận chúng ta gặp nhau.

[Hết]