Duyên Trời Tác Hợp

Chương 3




7

Cuối tuần ở đại học, mọi người đều ra ngoài chơi, còn tôi thì lại ở ký túc xá giặt đồ cho Thịnh An Nam.

Ai mà ngờ một chiếc áo hoodie màu đen bình thường lại có giá 3000 tệ chứ?

Tôi một giây trước còn muốn bồi thường giá gốc, ngay sau khi biết giá, tôi lập tức thay đổi thái độ: "Tôi bảo đảm sẽ giúp anh giặt sạch như lúc đầu, không còn vết dầu mỡ."

Thịnh An Nam bực bội liếc xéo tôi rồi đứng dậy bỏ đi, hôm sau nhờ người mang chiếc áo dơ của mình đưa đến trước cửa ký túc xá.

Tôi không còn gì để nói.

Tôi giặt cái áo còn đắt hơn đồ của hoàng đế cho anh ta nửa ngày, di động đặt bên cạnh đột nhiên đổ chuông.

Trưa nay đoàn hội có hoạt động bảo chúng tôi tham gia.

Nam thần là nhóm trưởng nhóm Street Dance, tôi hưởng ứng ngay dưới tin nhắn của anh rồi ném cái áo chưa giặt xong sang một bên, lúc tới nơi thì mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.

Không hiểu tại sao bầu không khí ở đoàn hội hôm nay náo nhiệt hơn bình thường.

Tôi vui vẻ chọn chỗ ngồi gần nam thần, đang định đi tới thì lại bắt gặp ánh mắt của Thịnh An Nam ngồi cạnh.

Tôi: "..."

Cái duyên phận đáng chết này!

Tôi cúi đầu, đang định làm như không thấy bước qua, đúng lúc Thịnh An Nam đứng dậy.

Tôi không phanh lại kịp, kết quả chân trái bất cẩn móc vào ghế của Thịnh An Nam.

Ghế ngã xuống.

Tôi đâm thẳng vào lòng Thịnh An Nam, thậm chí còn vì dạo này ăn nhiều mà đè Thịnh An Nam xuống sàn nhà.

Thịnh An Nam nhíu mày kêu lên.

Xung quanh im lặng mấy giây, mấy người bạn đều khiếp sợ nhìn chúng tôi.

Tóc mái của Thịnh An Nam che gần hết đôi mắt của anh ta khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta lúc này.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn tôi: "Có thể buông tay ra chưa?"

Tôi sững sờ rất lâu mới sực tỉnh cúi đầu nhìn.

Góc áo của Thịnh An Nam bị kéo lên để lộ vòng eo săn chắc, mà tay tôi vừa hay đang đặt ở nơi đó.

Phải công nhận cảm giác rất tuyệt vời.

Tôi lanh lẹ đứng dậy, cười trừ: "Xin lỗi, cái tay này bị bệnh nan y, nhiều lúc không nghe lời."

"Thế nên chuyện khăn giấy lần trước cũng là do bệnh nan y?"

Tôi lại cười gượng.

Về chỗ ngồi, tôi lén kéo cô bạn bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Thịnh An Nam không phải thành viên của nhóm chúng ta, sao anh ta lại ở đây?"

Cô bạn trả lời: "Tới tìm nhóm trưởng đấy."

Tôi kinh ngạc: "Thịnh An Nam quen nhóm trưởng?"

Cô bạn cũng ngạc nhiên: "Cậu không biết à? Thịnh An Nam và nhóm trưởng của chúng ta là anh em bà con đấy."

?

Cô ấy giống như đang nói về một sinh vật mới.

8

Thịnh An Nam và nam thần Thịnh Hoài Vũ của tôi là bà con.

Thời điểm Thịnh Hoài Vũ ở trên sân khấu, tôi cứ nhìn anh chằm chằm, cố gắng tìm xem anh và Thịnh An Nam có nét nào tương tự.

Nhưng Thịnh Hoài vũ dịu dàng như vậy hoàn toàn trái ngược Thịnh An Nam.

Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là dòng máu thế nào mới tạo ra hai con người khác nhau như trời với đất đến thế.

"Nè."

Cánh tay bị người ta lắc mấy cái, tôi mới hoàn hồn: "Có chuyện gì?"

Không biết Thịnh An Nam ngồi cạnh đã nhìn tôi bao lâu, anh ta chống cằm nhìn tôi rồi nhìn Thịnh Hoài Vũ một lúc mới hỏi: "Chắc không phải cô muốn làm chị dâu của tôi đấy chứ?"

Tất cả thành viên của nhóm lần nữa đồng loạt nhìn tôi, Thịnh Hoài Vũ ở trên sân khấu cũng vậy.

?

Tôi như hóa đá.

Không phải chứ anh trai, có thể đừng đột nhiên nói chuyện này khi mọi người đang im lặng họp hay không?

Tôi xấu hổ không thể tiếp tục ngồi lại nữa, đành lấy cớ muốn đi WC để rời đi.

Lúc tôi đứng dậy, Thịnh An Nam cũng đứng dậy theo.

Mới đi không xa, Thịnh An Nam đột nhiên gọi tôi lại: "Đào Chi Chi, cô vẫn chưa trả lời tôi, có phải cô muốn làm chị dâu của tôi hay không?"

Tôi định giả vờ như không nghe thấy nhưng lại bị Thịnh An Nam ở sau giữ chặt cổ tay.

Thấy tôi giả ngốc, anh ta nhướng mày: "Nè, cô có thấy mình quá đáng không, sờ mông tôi không chịu trách nhiệm, còn muốn làm chị dâu của tôi?"

Tôi thở dài: "Tôi không hề có ý định làm chị dâu của anh, anh rốt cuộc muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?"

Thịnh An Nam nhìn tôi chằm chằm mấy giây, bỗng mỉm cười.

"Đơn giản lắm." Anh ta nói.

9

0,01 giây trước khi Thịnh An Nam ghé sát tai tôi, trong đầu tôi xuất hiện vô số khả năng.

Sau đó tôi nghe anh ta nói: "Từ nay tiết học buổi chiều ngày thứ hai cô đi học thay tôi nhé! Chính cô tranh cử chức lớp trưởng thì cô đi làm đi."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, thật sự không biết phải nói gì.

Hôm sau là thứ hai, lúc đi trả đồ, tình cờ tôi gặp Thịnh An Nam bước ra khỏi ký túc xá đi ăn.

Anh ta cao hơn 180cm, da còn trắng, rất nổi bật trong đám đông.

Tôi còn chưa đến gần thì bạn của Thịnh An Nam đã vẫy tay chào hỏi tôi.

"Chào bạn gái của anh Nam!"

Nụ cười trên môi tôi cứng lại.

Trong đầu cũng lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.

Cậu bạn này của Thịnh An Nam là chàng trai ngồi cạnh tôi lần trước tôi đi học thay Thịnh An Nam, hình như tên Trần Hạo.

Thịnh An Nam liếc xéo cậu ta nhưng không hề có ý định sửa đúng.

Tôi vội giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi với Thịnh An Nam không phải quan hệ đó, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Trần Hạo làm mặt quỷ: "Lần trước không phải em đè anh Nam xuống đất sao? Lợi hại lắm, em là người đầu tiên đè anh Nam xuống đất đấy!"

Tôi cười gượng.

Có lẽ cậu ta không biết tôi còn sờ mông anh Nam của cậu ta.

Trần Hạo vừa đi, tôi liền chạy tới đưa đồ cho Thịnh An Nam.

"Hình như cô không muốn có liên quan gì tới tôi thì phải." Anh ta không nhận, cứ nhìn tôi.

Tôi phân vân không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Bỗng dưng Thịnh An Nam bực bội đá viên đá dưới đất: "Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng để ai cho ai sờ chỗ đó. Đào Chi Chi, cô đúng là quá đáng."

10

Kể từ hôm trả lại áo, tôi và Thịnh An Nam không còn thường xuyên qua lại.

Tôi trở về cuộc sống bình thường như trước.

Vào ngày sinh nhật của bạn, tôi trang điểm thật đẹp, định ra ngoài chụp mấy tấm hình.

Ngờ đâu đi KTV, lần đầu uống rượu, mới uống ba chai RIO, tôi đã say.

Tôi cầm di động gọi điện cho bàn cùng phòng, đọc xong địa chỉ rồi ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Ngơ ngác mấy giây, tôi vội mở nhật ký di động, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ "Thịnh An Nam" trên wechat, tôi mới biết mình gọi điện nhầm.

Tôi lập tức kiểm tra quần áo trên người, may quá, vẫn còn nguyên.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Đào Chi Chi, dậy chưa?"

Tôi thở dài: "Rồi."

Thịnh An Nam mở cửa đi vào, bực bội quan sát tôi: "Nhất thiết phải uống thành ra như vậy hả? Đây là nhà tôi thuê ngoài trường, buổi chiều tôi đưa cô về."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ngắm xung quanh, thầm cảm thán, cầu mong ông trời kiếp sau cũng cho tôi đầu thai làm tiểu thư con nhà giàu.

Giữa trưa Thịnh An ra ngoài.

Bụng bắt đầu kêu âm ĩ, tôi bấm xem số dư trên định thoại mà chỉ biết phát sầu.

Tôi định đích thân xuống bếp, thuận tiện coi như trả lời ân tình Thịnh An Nam đi đón tôi.

Thái được hành tây một nửa, hai mắt đẫm lệ, tôi vội chạy ra phòng khách lấy khăn giấy, vừa hay gặp Thịnh An Nam cầm mấy hộp cơm lớn từ bên ngoài về.

Nhìn tôi, Thịnh An Nam sững sờ vài giây.

Tôi lúc này hai mắt đỏ hoe, còn có một giọt nước mắt lăn dọc gò má.

Rất lâu sau, Thịnh An Nam đi tới lau nước mắt cho tôi, nhíu mày hỏi: "Cô thích anh ta đến vậy hả?"

Tôi ngơ ngác chớp mắt.

Thích cái gì?

Tôi không thích thái hành tây!

Vài giọt nước mắt rơi xuống khóe miệng, có hơi mặn.

Khoảnh khắc Thịnh An Nam lau nước mắt tay vô tình đụng trúng môi tôi, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay ấy khiến đầu tôi trống rỗng.

Tôi vội bắt lấy tay anh.

Anh nhìn tôi.

Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

"Thịnh Hoài Vũ công khai rồi nên cô tới tìm tôi? Đào Chi Chi, cô coi tôi là lốp xe dự phòng hả?"