Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 395




“Thật vậy à.” Tống Dương Minh cười cười, không tìm hiểu sâu hơn.

Dù sao thì đây cũng không phải chuyện liên quan đến anh ấy.

Anh ấy thản nhiên nói: “Gần sang năm mới rồi, cậu Cố không ở lại trong nước mà lại tới nơi này của chúng tôi, không biết…”

“À, tôi tới thăm chị dâu. Dù sao mọi người cũng biết tình trạng hiện tại của anh Hàn rồi đấy…. cho nên mấy anh em chúng tôi lén bàn bạc với nhau, tôi đại diện thay anh Hàn đến dỗ chị dâu vui vẻ…”

Lý do này…

Khóe miệng Tống Hân Nghiên khẽ run rẩy.

Nhưng Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc thì lại tin.

Hai người gật đầu.

Khương Thu Mộc không nghĩ nhiều, sự chú ý của cô ấy đã chuyển sang nơi khác: “Vậy pháo hoa này cũng là anh chuẩn bị à?”

Cố Vũ Tùng gượng gạo gật đầu.

“Vậy thì tốt quá!”

Khương Thu Mộc hào hứng chạy tới: “Còn gì nữa không?”

Cố Vũ Tùng hoảng hồn.

Khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ cười lên như nụ hoa nở rộ, có một vẻ đẹp khó tả thành lời.

Anh ta gật đầu: “Có. Ở bên kia.”

Khương Thu Mộc kéo Tống Hân Nghiên chạy qua đó.

Pháo hoa nổ tung.

Khương Thu Mộc bịt tai hét lên với Tống Hân Nghiên: “Mau cầu nguyện đi, âm thanh lớn như thế, cậu cầu nguyện gì người khác cũng không nghe được đâu, nhưng ông trời sẽ biết.”

Cô ấy nói xong liền hét lên bầu trời đêm đầy bông tuyết: “Năm mới, tôi muốn thoát khỏi cô đơn, muốn ở bên người tôi yêu nhất!”

Bóng đêm dần tối, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tỏa sáng rực rỡ.

Ánh sáng như những vì sao vỡ vụn rơi vào mắt cô ấy, sáng đến mức khiến ta không rời nổi mắt.

Nhưng đôi mắt này lại lặng lẽ dừng trên người Tống Dương Minh vào lúc mọi người không chú ý tới.

Tống Hân Nghiên bị cô ấy lây nhiễm, cũng chắp tay thành cái loa rồi lớn tiếng nói: “Năm mới, tôi muốn đoàn tụ với người thân, muốn thế giới hòa bình, muốn giải quyết hết đám người xấu xa kia!”

Giọng lớn thế kia, Thần không nghe thấy thế nào được!

Cố Vũ Tùng và Tống Dương Minh nghe được, cảm thấy buồn cười không thôi.

Mấy người vui chơi đùa nghịch trong tuyết, náo nhiệt vô cùng.

Sau cùng, lúc chùm pháo hoa cuối cùng bay lên trời, Tống Hân Nghiên nằm ngửa trong tuyết, ánh mắt dõi theo những tia sáng bay lên bầu trời.

Cô nói nhỏ: “Năm mới, tôi muốn Tưởng Tử Hàn được khỏe mạnh. Cho dù anh ấy có thể khôi phục trí nhớ hay không thì đều phải vui vẻ, phải hạnh phúc!”

Bốn người chơi đùa hồi lâu, lúc trở vào trong nhà thì đồ ăn đã nguội rồi.

Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cùng mang đồ ăn đi hâm nóng.

Tống Hân Nghiên thì hỏi Cố Vũ Tùng: “Cậu ở đâu?”

Cố Vũ Tùng liếc nhìn Khương Thu Mộc trong phòng bếp, ánh mắt khẽ thấp thoáng rồi vụt tắt ngay lập tức: “Tới vội quá, vẫn chưa tìm được chỗ ở.”

Đúng lúc Tống Dương Minh bưng đồ ăn nóng hổi ra: “Đợi ăn cơm xong đi tìm chỗ ở thì cũng muộn quá rồi, chi bằng ở lại đây đi.”

Dù sao đây cũng là căn chung cư mà Cố Vũ Tùng tìm.

Gãi đúng chỗ ngứa của anh ta!

Ý cười lập tức chạy nhoáng qua trong mắt Cố Vũ Tùng, anh ta gật đầu: “Được.”

Cơm nước xong xuôi cũng đã gần nửa đêm.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc trở về phòng.

Cố Vũ Tùng cũng theo Tống Dương Minh vào phòng của anh ấy.

Tống Dương Minh lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra đưa cho Cố Vũ Tùng: “Bộ đồ mới đó, cậu mặc đỡ đi.”

Nghĩ đến việc có lẽ cậu cả Cố chưa từng chen chúc trên một chiếc giường với người khác, anh ấy lại ôm chăn bông ra, xoay người định đi ra ngoài.

Cố Vũ Tùng khẽ nhíu mày: “Tôi ngủ trên ghế sofa là được.”

Sau đó liền đưa tay nhận lấy chăn bông Tống Dương Minh đang cầm.

Tống Dương Minh là quân nhân, ngồi nằm đi đứng đều có một số tiêu chuẩn được huấn luyện trong quân đội.

Đồ anh cầm, anh không buông tay thì người bình thường hoàn toàn không lấy được.

Cố Vũ Tùng so tài với anh, hoàn toàn bại trận.

Sắc mặt của Tống Dương Minh thản nhiên, nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Không cần đâu, tôi đã quen ngủ trên tấm phản ở ký túc xá trong quân đội rồi, ngủ trên sofa đối với tôi cũng giống như ngủ ở nhà.”

Anh ôm chăn mền bước ra khỏi phòng.

Trong một căn phòng ngủ khác.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc cùng nằm trên giường.

Trong phòng đã tắt đèn, giọng nói trầm thấp của hai cô bạn thân vang lên trong bóng tối.

Tống Hân Nghiên hỏi: “Đầu Gỗ, thật ra lần này cậu tới là để tỏ tình với anh tớ phải không?”

Khương Thu Mộc trợn to mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối trong phòng: “Không phải, tớ vừa nghĩ tới chỉ có hai anh em cậu ăn tết ở nước ngoài là lại đau lòng. Cho nên mới chạy tới đây.”

Cô ấy trở mình, thở dài: “Tớ nói thật với cậu vậy, thật ra tớ cũng rất muốn tỏ tình với anh Dương Minh. Nhưng tớ luôn cảm thấy mình không xứng với người tốt như anh ấy, vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tinh thần xong, không có tự tin. Với sự hiểu biết của tớ về anh Dương Minh, nếu như tớ tỏ tình thất bại, sau này gặp tớ có lẽ anh ấy đều sẽ đi đường vòng. Lúc đó tớ muốn khóc cũng không kịp, không có thêm người yêu, ngược lại còn mất đi một người bạn…”

Quả thật là vô cùng tự ti và không có cảm giác an toàn.

Tống Hân Nghiên im lặng hai giây: “Cậu không sợ bỏ qua lần này thì về sau sẽ không còn cơ hội sao?”

“Sợ chứ. Nhưng tớ càng sợ cơ hội chỉ có một lần, dùng rồi thì sẽ không còn nữa.”

Khương Thu Mộc cay đắng nắm chặt tay cô bạn tốt của mình: “Nhưng tớ tin rằng, nếu bọn tớ có duyên, bỏ lỡ cơ hội lần này thì vẫn còn cơ hội tốt hơn đang chờ tớ.”

Tống Hân Nghiên nghĩ đến căn phòng cách vách có thêm một người đàn ông khác, cô bất ngờ hỏi: “Cậu cảm thấy Cố Vũ Tùng thế nào?”

“Cậu cả Cố? Ha!”

Nghe tiếng cười không rõ hàm ý của Khương Thu Mộc, Tống Hân Nghiên vô thức thắp một ngọn nến, mặc niệm cho Cố Vũ Tùng.

Quả nhiên, Khương Thu Mộc lập tức bật chế độ bắn rap, những lời khinh bỉ tuôn ào ào ra ngoài.

“Lưu manh vô lại, không biết xấu hổ, tự cao tự đại, u mê quá mức, vô liêm sỉ…”

Khương Thu Mộc chửi mắng không ngừng nghỉ, chẳng biết sao trong lòng lại tự dưng dâng lên một ngọn lửa không tên.

Cô ấy ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tống Hân Nghiên: “Cậu nói xem, anh ta là đàn ông đàn ang, sao lại có thể đỏm dáng như vậy chứ? Mái tóc dài ba tấc đó, mỗi ngày làm một kiểu, kiểu nào cũng được chăm chút gần như có thể lên tạp chí thời trang. Còn nữa, cậu thấy những bộ quần áo lòe loẹt mà anh ta mặc không? Màu xanh lá dạ quang! Ôi, bà cha nó chứ, bà đây hai mươi xuân xanh, trẻ trung phơi phới đang độ xuân thì mà còn không dám mặc ra đường, vậy mà anh ta có thể mặc y như một con khổng tước…”

Sau khi nghe xong, Tống Hân Nghiên đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: “Mặc dù cậu nói đúng hết, nhưng cũng không thể phủ nhận cậu Cố mặc những bộ đồ này trông rất đẹp.”

Khương Thu Mộc lập tức tắt máy, ‘rầm’ một tiếng ngã lại giường: “Cậu nói cũng đúng. Đánh giá anh ta theo mạch suy nghĩ của cậu thì có vẻ cũng không tệ lắm.”

“Sự thật vốn là vậy mà. Thật ra, ngoại trừ việc cậu không thích phong cách của cậu Cố thì đối với bạn bè, cậu Cô vẫn rất trượng nghĩa. Ít nhất mấy lần cậu đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ, tuy ngoài miệng anh ta nói không giúp, nhưng hành động lại không hề chậm chạp. Đối với mấy người anh em Tưởng Tử Hàn, anh ta lại càng không tiếc mạng sống.”

Khương Thu Mộc suy nghĩ một lát, cảm thấy rất tán thành: “Cho nên, làm anh em với cậu cả có tiền này cũng ổn áp đấy.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Người ta muốn cậu làm vợ tương lai, cậu lại muốn làm anh em của người ta.

Căn phòng kế bên.

Tống Dương Minh tắm rửa, thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra ngoài ngủ.

Cố Vũ Tùng đang nằm trên giường chơi game gọi anh ấy lại.

“Anh hai Tống, chúng ta tâm sự đi.” Anh ta cà lơ phất phơ nói.

Tống Dương Minh nhíu mày: “Cậu Cố muốn nói chuyện gì?”

Cố Vũ Tùng đặt điện thoại xuống, dáng vẻ hóng hớt buôn chuyện: “Chỉ là hơi tò mò chút nào, không có ý gì khác. Tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, tại sao vẫn chưa có ý định kết hôn thế?”