Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 394




Người phụ nữ xảo quyệt này!

Tưởng Tử Hàn tức giận đến nỗi hít thở không thông, khuôn mặt đen như đáy nồi.

Hoàn toàn không nhớ trước đó anh đã bảo cô không được xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa!

Chậc!

Tưởng Minh Trúc không chút đồng tình cảm thán, kiểu này là ông ba nhà mình bị cho vào danh sách đen từ chối không tiếp khách rồi.

Thật đáng thương!

Nhưng mà đáng đời ba thôi!

Đàn ông đểu cáng thay lòng đổi dạ, ăn đồ trong bát mà vẫn còn tơ tưởng thứ trong nồi.

Bây giờ món trong bát đã mất, món trong nồi cũng chẳng thơm nữa, ngậm quả đắng chưa!

Lửa giận ngút trời của Tưởng Tử Hàn không có chỗ trút, anh cụp mắt, lập tức nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của cô con gái.

Tâm trạng vốn đang không tốt lập tức trở nên càng tồi tệ hơn.

“Tít!”

Anh dứt khoát ngắt điện thoại.

Video chợt tắt.

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Không được làm bạn với những người mất lịch sự!”

Tưởng Minh Triết thấy sự việc không ổn, bèn tranh thủ bỏ trốn trước khi Tưởng Tử Hàn nổi giận.

Cậu rất sợ chú ba này.

Tưởng Minh Trúc không có chỗ để trốn, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.

Cô nhóc nguýt mắt lườm, thong thả nói: “Bạn của con còn bảo con không được nhận cặn bã làm ba. Ba nghe chưa?”

Nói xong, cô bé khinh khỉnh giành lại điện thoại, bước lộc cộc lên lầu, trở về căn phòng nhỏ trong nhà cũ của mình.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn tái nhợt, răng nghiến chặt đến mức vang lên ken két.

Muốn nổi giận thì nhóc con đã chạy xa.

Cuộc gọi của Tô Thần Nam cũng đến vào lúc này.

“Đi uống rượu không?”

Bốn chữ đơn giản.

Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức xoay người đi ra ngoài.



Trong phòng.

Tưởng Minh Trúc lại gọi video cho Tống Hân Nghiên một lần nữa.

“Tống Hân Nghiên, chừng nào mẹ mới trở về?”

Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa.”

Tưởng Minh Trúc trừng cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả một mảnh thủy tinh mẹ cũng không lấy được đâu. Sao con lại có thể làm bạn với một người đần như mẹ chứ? Thịt đến miệng rồi mà còn để hồ ly tinh cướp đi. Mà lão Tưởng cũng không phải thứ tốt lành gì, ý chí không kiên định!”

Cực kỳ ra vẻ vì đại nghĩa diệt thân.

Tống Hân Nghiên cảm động không thôi.

Thế nhưng lời nói của cô nhóc này vừa đổi, giọng điệu cũng dịu đi: “Mẹ là người lớn có lòng bao dung, đừng chấp nhặt với lão Tưởng làm gì. Thông cảm chút cho ba đi, ai bảo ba bị bệnh chứ. Nhưng mà mẹ yên tâm, nhất định ba sẽ hồi phục lại! Đợi ba nhớ ra mẹ, sau này mẹ cũng đừng dễ dàng tha thứ cho ba, phải ra sức hành hạ đến mức tim gan lách phổi của ba đều đau đớn! Đến lúc đó mới cho ba một cơ hội, để ba bù đắp cho mẹ…”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cái dáng vẻ vì đại nghĩa diệt thân ban nãy đâu!

Khương Thu Mộc ở bên cạnh nghe xong liền tặc lưỡi.

Đúng là con gái ruột của Tưởng Tử Hàn có khác!

Nhìn người ta xem, mới tí tuổi đầu đã biết lấy lùi làm tiến rồi chơi trò khổ nhục kế.

Nghệ thuật nói chuyện này… Chậc!

Khương Thu Mộc thừa nhận, mình sống hai mươi mấy năm, nhưng chắc chắn không thể bằng một đứa nhỏ.

Quan trọng là vẻ mặt chân thành kia, khiến người ta muốn từ chối cũng không được.

Lại nhìn người bạn thân của mình, quả nhiên đã bị cảm động đến nỗi hai mắt rưng rưng.

Khương Thu Mộc nghĩ thầm, cô nàng này sắp xong rồi.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, quả nhiên liền nghe Tống Hân Nghiên khàn giọng nói: “Ừ, mẹ không trách ba con.”

Khương Thu Mộc: “…”

Tống Hân Nghiên nói chuyện phiếm với cô bé một lúc, hứa sẽ mang quà đến tặng rồi mới buồn bã ngắt video.

Khương Thu Mộc cũng không tiện nói gì.

Cô ấy ôm chai rượu tới: “Uống không?”

Tống Hân Nghiên cầm lấy chai rượu, rót một ly rồi buồn bực uống một hơi.

Rượu trong ly đã cạn, cô cũng đỏ mắt, cảm giác mất mát dường như muốn tràn ra khỏi cơ thể. Truyện Gia Đấu

Thấy cô uống rượu kiểu này, Khương Thu Mộc vội giật chai rượu về, tự rót cho mình một ly rồi cụng ly với Tống Hân Nghiên.

“Cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân đâu đâu cũng có. Thế giới rộng lớn như vậy, ngoài tên khốn Tưởng Từ Hàn kia ra thì đàn ông ưu tú còn đầy ra đấy, cậu cứ thoải mái chọn. Đừng đau khổ vì anh ta, không đáng đâu!”

Tống Hân Nghiên cười khổ lắc đầu: “Tớ không đau khổ vì anh ấy.”

Người đàn ông đó, bọn họ có thể đến được với nhau là may mắn của cô, nhưng nếu không thể ở bên nhau thì đúng là bọn họ có duyên không phận.

Cô không uống cạn một hơi giống như vừa rồi nữa mà chậm rãi nhâm nhi ly rượu: “Con của tớ, chắc là bọn chúng cũng lớn bằng Tưởng Minh Trúc rồi. Năm mới, cả thế giới đều đoàn tụ với gia đình, chỉ có mẹ con tớ mỗi người một nơi… Cũng không biết gia đình hiện giờ của bọn chúng có phong tục ăn tết như vậy không…”

Khương Thu Mộc nghe mà đau lòng.

Cô ấy tiến lại gần hơn một chút, cụng ly với Tống Hân Nghiên: “Đó không phải là lỗi của cậu, là Tống Thanh Hoa…”

Còn chưa kịp mắng thì ly trong tay cô và Tống Hân Nghiên đã bị một đôi bàn tay to lớn lấy đi.

“Ăn Tết thì đừng nhắc tới những chuyện không vui đó. Cơm chín rồi, qua ăn cơm thôi.”

Vừa nhìn thấy crush, trái tim Khương Thu Mộc lập tức đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ cũng ửng hồng.

“… Vâng.” Cô ấy nhỏ giọng đáp.

Nếu nghe kỹ còn có thể nghe được sự ngượng ngùng trong đó.

Cơm do crush nấu!

Nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi, cô ấy kéo Tống Hân Nghiên đi vào phòng ăn: “Anh Dương Minh nói đúng đấy, chúng ta không nên nghĩ tới những chuyện không vui kia mãi, phải nghĩ đến những điều tốt đẹp. Bây giờ bệnh tình của dì đã có tiến triển rất lớn, đợi dì khỏe lại, mọi thứ đều sẽ vào nề nếp. Hôm nay chúng ta đừng nghĩ ngợi gì cả, vui vẻ ăn một bữa cơm, sau đó ra ngoài chơi thôi.”

“Bùm!”

Pháo hoa bên ngoài nổ tung, trên bầu trời bừng lên ánh sáng rực rỡ.

Ba người trong nhà đều quay đầu nhìn ra ngoài.

Khương Thu Mộc ngạc nhiên: “Nước M này cũng tổ chức đón tết à?”

“Không phải bọn họ.” Tống Dương Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc chắn là người nước Z bắn đấy.”

Khương Thu Mộc hào hứng đề nghị: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa đi, lát nữa về ăn sau nhé?”

Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên vẫn còn hơi sa sút, gật đầu.

Ba người đi ra ngoài.

Pháo hoa được bắn ngay trước cửa nhà bọn họ.

Từng chùm pháo hoa bắn lên không trung, sau đó lại nổ tung.

Ánh sáng đủ màu sắc xen lẫn với những bông tuyết trắng sáng, rực rỡ lóa mắt, đẹp đến không thực.

Tống Hân Nghiên nhìn đến thất thần.

Đêm giáng sinh cuối cùng đó, cũng có tuyết rơi dày như vậy, cũng có pháo hoa rực rỡ như vậy.

Cảnh sắc giống nhau, nhưng người ngắm cảnh thì đã khác.

Khương Thu Mộc hào hứng hét lên, nhặt một nắm tuyết, cố sức ném lên không trung.

Trẻ con đến từ Hải Thành chưa bao giờ trải qua trận tuyết lớn như thế.

Cô ấy cười đùa lăn lộn, cuối cùng quấn lấy Tống Dương Minh đến giữa bãi tuyết trống, kéo anh ấy bắt đầu nhảy múa…

Cách đó vài mét.

Phía sau cây bách phủ đầy tuyết đột nhiên truyền tới tiếng ho khan.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đang cười đùa với Tống Dương Minh đều nghe thấy.

Ánh mắt đề phòng của ba người lập tức nhìn về phía sau gốc cây.

Tống Dương Minh bước lên trước theo bản năng, bảo vệ hai cô gái ở sau lưng: “Ai đấy?”

Sau một loạt tiếng sột soạt, một người bước ra khỏi góc tối được cây bách che khuất.

“Cậu Cố?”

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc cùng kinh ngạc lên tiếng.

“Khụ!”

Cố Vũ Tùng lúng túng ho một tiếng, ra vẻ thản nhiên: “Ừ, là tôi.”

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên đảo quanh Cố Vũ Tùng và Khương Thu Mộc.

Hai người này…

Tống Dương Minh cũng nghĩ tới.

Dáng vẻ anh ấy cương nghị, dù là câu nói đùa hiếm khi nhưng cũng khiến người ta có cảm giác chính trực: “Không phải cậu Cố đi cùng cô Khương đấy chứ?”

Cố Vũ Tùng mất tự nhiên liếc nhìn: “Đương nhiên không phải.”

Sự thật là khi anh ta biết Khương Thu Mộc mua vé máy bay đến nước M, anh ta mới lập tức cho người mua cùng một chuyến bay.

Nhưng Khương Thu Mộc ngồi khoang hạng nhất, anh ta sợ bị phát hiện nên chọn khoang phổ thông.

Gắng gượng ngồi mười mấy tiếng trên ghế ngồi chật hẹp đó.

“Lúc nãy tôi nhìn thấy cô Khương mới biết cô ấy cũng tới đây.”