Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 365




Họng súng đột nhiên đổi hướng trước khi viên đạn được bắn ra.

“Pằng!”

Bức tranh sơn dầu trên bức tường phía sau Tống Thanh Hoa lập tức tan nát.

Mắt Tống Thanh Hoa chẳng chớp lấy một cái.

Bà ta cầm ly cà phê do người hầu mang đến rồi chậm rãi uống.

Tưởng Khải Chính tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, nghiến răng chửi: “Tống Thanh Hoa, không ngờ rằng năm đó cô mới hơn hai mươi tuổi mà tâm địa đã ác độc như vậy rồi! Ba mẹ ruột của cô đều là những người làm ăn lương thiện, sao lại sinh ra một mụ điên đầy tham vọng như cô chứ! Nhà họ Tống không thiếu tiền, số tiền mà cô kiếm được ở nước Z của chúng tôi lại càng nhiều không đếm xuể. Có những vốn liếng này rồi cô còn bất mãn gì nữa! Còn muốn can dự vào chuyện lũng đoạn sức mạnh khoa học kĩ thuật của cả quốc gia!”

Ông ta nói chậm lại: “Cái tên họ Bạc kia đã bị nhốt nhiều năm như vậy rồi, những thứ trong tay ông ta năm đó sớm đã chẳng còn đáng giá nữa. Chi bằng mọi người đều nhường nhịn nhau chút, thả người ra, chẳng phải là ai cũng vui vẻ hay sao?”

“Ha ha ha ha!”

Tống Thanh Hoa ngẩng đầu cười phá lên như thể nghe thấy một chuyện rất buồn cười.

Cười đến mức toàn thân run rẩy, không kiềm chế được: “Tưởng Khải Chính, một con cáo già ngàn năm như anh giờ lại dạy tôi buông đao thành Phật đấy à?!”

Tống Thanh Hoa đập mạnh ly cà phế trên tay xuống đất.

“Bốp!”

Mảnh sứ vỡ tan nát.

Sắc mặt bà ta lạnh lùng, mặt mày sắc bén: “Anh tưởng rằng tôi chưa từng có suy nghĩ ngu xuẩn này sao? Nhưng đã bước lên con thuyền này rồi, trừ khi chết, không có con đường thứ hai để bước xuống đâu! Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, hoặc là căng da đầu đi tiếp, công thành danh toại, vinh hoa đời đời, hoặc là cuối cùng thịt nát xương tan, tiếng xấu muôn đời! Anh, không còn lựa chọn khác đâu!”

Bà ta cũng không còn lựa chọn khác!

Năm đó khi ba nuôi lừa giáo sư Bạc tới, bà ta đã không còn đường lui nữa rồi!

Ông ta cũng không có quyền lựa chọn!

Tưởng Khải Chính hận Tống Thanh Hoa đến chết, cực kì coi thường sự vô liêm sỉ của bà ta.

Nhưng ông ta cũng biết rất rõ rằng bản thân không có thực lực chống lại bà ta!

Không ai có thể động được vào người đứng sau Tống Thanh Hoa cả.

Tưởng Khải Chính sầm mặt xuống, mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Nói ra mục đích cô tới đây đi.”

Tống Thanh Hoa mỉm cười, cũng không nhiều lời với ông ta nữa.

Bà ta lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen từ trong túi ra đặt lên bàn đẩy về phía Tưởng Khải Chính: “Thứ trong đây có thể khống chế được Tưởng Tử Hàn, nhưng có muốn dùng hay không thì tùy anh. Dùng thứ này rồi, sẽ khiến người đó phải chịu khổ một chút, nhưng cũng sẽ có hiệu quả mà anh không ngờ tới.”

Tống Thanh Hoa đứng dậy, mỉa mai đe dọa: “Tưởng Tử Hàn, nếu như lúc này anh vẫn không nỡ để đứa con riêng cục cưng kia của anh chịu khổ, vậy người xong đời chỉ có anh thôi! Tự anh suy xét mà làm.”

Buông lời tàn nhẫn xong, bà ta thong dong cất bước đi ra ngoài.

Sau khi Tống Thanh Hoa rời đi, Sở Thu Khánh đi lên tầng, gõ cửa đi vào phòng sách: “Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế.”

Cô ta dịu dàng đi tới, ôm lấy Tưởng Khải Chính từ đằng sau, cánh môi đỏ thắm hôn lên gáy và dái tai ông ta: “Được rồi mà, đừng tức giận nữa, em hạ hỏa cho anh nhé? Nếu không đợi Tử Hàn tới rồi thì không tiện như vậy đâu...”

Ông ta quay phắt người lại, túm lấy mái tóc dài mềm mại đen bóng của Sở Thu Khánh, giật đầu cô ta ngửa ra đằng sau, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên không chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên sự căm hận và chế giễu.

So với Tưởng Tử Hàn, đây chỉ là một thằng già đã bước một chân vào quan tài mà thôi!

Ông ta lấy gì để so với Tưởng Tử Hàn tuấn tú trẻ tuổi chứ!

Nếu như không phải để có được Tưởng Tử Hàn, cô ta cũng sẽ không cam chịu làm công cụ làm ấm giường cho lão già này đâu!

Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt nắm tay.

Cô ta nhất định phải có được Tưởng Tử Hàn!

Chỉ khi có được anh, những thứ mà cô ta bỏ ra mới đáng giá!

...

Chập tối.

Xe của nhóm người Tưởng Tử Hàn dừng lại trước cổng một trang viên.

Vệ sĩ trong trang viên nhanh chóng chạy ra, lạnh lùng hỏi qua hàng rào: “Đây là trang viên tư nhân, xin mời rời khỏi đây ngay lập tức.”

Tưởng Tử Hàn bước xuống xe, Chúc Minh Đức, Cố Vũ Tùng, Tống Hân Nghiên cũng vội vàng xuống theo.

Bốn người đi tới trước cửa hàng rào.

“Tôi là Tưởng Tử Hàn, tới tìm Tưởng Khải Chính ba tôi.” Tưởng Tử Hàn thong dong cất lời.

Sắc mặt vệ sĩ cứng đờ, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói dễ nghe đột nhiên xen vào: “Tử Hàn là khách của chúng tôi, mở cửa đi.”

“Vâng.” Vệ sĩ lùi lại.

Chiếc cửa điện từ từ mở ra.

Sâu trong hành lang, Sở Thu Khánh đang mặc một chiếc áo khoác lông cùng với chân váy ngắn xoay eo lắc hông đi ra.

Lông của áo khoác trên người cô ta lung lay trong gió lạnh, nhưng cô ta như thể không hề cảm thấy lạnh vậy, cười tươi rói mê hoặc: “Tử Hàn, chào mừng anh đến với trang viên Maed.”

Sở Thu Khánh?!

Bốn người Tưởng Tử Hàn đều sững sờ.

Không ngờ rằng sau khi trốn khỏi nước cô ta lại đến nương náu ở chỗ Tưởng Khải Chính!

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên vẻ âm u.

Tống Hân Nghiên lại hơi choáng váng.

Không biết vì sao, từ sau khi đến đây thì trong lòng cô tự dưng lại cảm thấy bất an.

Ánh mắt quyến rũ của Sở Thu Khánh lướt qua hai người: “Nhìn thấy em ở đây, có phải có rất nhiều thắc mắc không?”

Cô ta cười khẽ: “Tới cũng đã tới rồi, cũng không cần phải vội vã vậy làm gì. Vào cùng em đi, bác Tưởng đã đợi mọi người rất lâu rồi.”

Cô ta xoay người đi vào trong trang viên.

Tống Hân Nghiên lặng lẽ kéo tay áo Tưởng Tử Hàn, đánh giá trang viên: “Em cứ cảm thấy có thể chuyện này đã vượt ngoài dự tính của chúng ta rồi, lát nữa cẩn thận một chút.”

Tưởng Tử Hàn trở tay nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, mỉm cười an ủi cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.”

Đèn đường sáng lên, bóng dáng mọi người hắt lên bãi cỏ bên đường.

Sở Thu Khánh nghe thấy hai người nói thầm đằng sau lưng, ánh mắt dừng trên bóng đôi bàn tay nắm lấy nhau, sự đố kị trong lòng xông lên như sóng cuộn biển gầm, khiến khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của cô ta trở nên vặn vẹo.