Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 364




Tại căn biệt thự nào đó ở khu nhà giàu thành phố B.

Tống Thanh Hoa cả người thơm tho ấn chuông cửa.

Một người giúp việc vừa tới mở cửa, bên trong đã truyền tới tiếng của một cô gái trẻ tuổi: “Danny, ai tới vậy?”

Tống Thanh Hoa nghe được giọng nói này, bất giác nhướng mày.

Nếu bà ta không nghe nhầm, giọng nói này là của... Sở Thu Khánh?

Sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây?

Những thuộc hạ giám sát Tưởng Khải Chính 24 tiếng của bà ta lại chẳng phát hiện ra!

Người hầu lễ phép hỏi: “Bà tìm ai ạ?”

Sở Thu Khách vẫn không nghe được tiếng trả lời của Danny, mất kiên nhẫn chạy ra ngoài.

Lúc nhìn thấy gương mặt mang nét người Á của Tống Thanh Hoa, cô ta chợt ngớ người, sau đó phòng bị hỏi: “Xin hỏi bà tìm ai?”

“Tưởng Khải Chính, tổng giám đốc Tưởng.”

Tống Thanh Hoa cười máy móc: “Tôi là cấp dưới của ông ấy, tới đưa cho ông ấy chút đồ.”

Bà ta biết Sở Thu Khánh đều qua ảnh và video, hai người chưa từng gặp mặt cho nên Sở Thu Khánh không hề biết bà ta.

“Vậy ư?” Sở Thu Khánh nghi ngờ.

Khí chất của người phụ nữ trước mắt rất mạnh mẽ, không hề bình thường chút nào, là cấp dưới thật ư?

Nhưng... ông Tưởng giả chết ra nước ngoài, ngoài mình và mấy tâm phúc của ông ấy ra, chắc không có ai biết ông ấy ở đây.

Nghĩ như vậy, cô ta cũng yên tâm hơn: “Mời vào.”

Sở Thu Khánh xoay người vào phòng, đứng ở đại sảnh tầng một gọi với lên tầng trên: “Bác Tưởng, có người tìm bác này.”

Tống Thanh Hoa đi vào biệt thự, đánh giá xung quanh một lượt.

Ông già Tưởng Khải Chính này cũng khá biết hưởng thụ đấy, căn phòng này không lớn, nhưng bên trong lại lộng lẫy, huy hoàng, hào hoa vô cùng.

Ánh mắt bà ta lướt qua Sở Thu Khánh coi mình như chủ nhân ở đây, trong lòng biến chuyển, người phụ nữ này chắc là không câu được Tưởng Tử Hàn nên chạy tới đây lôi kéo ông già này đây.

Cũng biết tính kế đấy.

Tống Thanh Hoa đang suy nghĩ thì Tưởng Khải Chính đã chậm rãi xuất hiện ở đầu cầu thang tầng 2.

Tống Thanh Hoa đúng lúc ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.

Mặt Tưởng Khải Chính lập tức biến sắc.

Nét mặt ông ta ngổn ngang cảm xúc, đứng khựng tại chỗ.

Tống Thanh Hoa cười như chẳng có việc gì: “Tổng giám đốc Tưởng, tôi tới đưa tư liệu cho ngài.”

Tưởng Khải Chính tỉnh táo lại, nét mặt thâm sâu khó lường: “Tới phòng làm việc của tôi đi.”

Sở Thu Khánh nhìn thấy nét mặt kỳ quái của Tưởng Khải Chính, lại tò mò nhìn Tống Thanh Hoa.

Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?

Mà lại khiến mặt ông Tưởng biến sắc như thế, còn đưa bà ta vào nơi quan trọng như phòng làm việc của ông ấy nữa?

Nghĩ qua nghĩ lại mà không nghĩ ra được gì, cô ta dứt khoát không phí tâm phí sức nữa.

Tử Hàn của cô ta đã tới rồi.

Cô ta đợi anh lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp lại rồi, bây giờ cô ta không có tâm trạng đâu mà lo nghĩ tới người nào hay việc nào khác nữa.

Sở Thu Khánh vui vẻ về phòng thu dọn đồ đạc.

Cô ta phải chuẩn bị thật tốt, đợi người trong lòng của cô ta – tự chui đầu vào lưới!

...

Trong phòng làm việc.

Nét mặt của Tưởng Khải Chính âm trầm nhìn Tống Thanh Hoa: “Không phải năm ấy chúng ta đã nói trước là hạn chế gặp mặt, không hợp tác nữa sao? Bây giờ cô chạy tới đây là có ý gì?”

Tống Thanh Hoa nhàn nhã nhìn quanh phòng làm việc của Tưởng Khải Chính, tiện tay cầm một thứ đồ trang trí trên bàn lên chơi: “Đó là hứa hẹn với anh. Nhưng bây giờ con trai anh hại tôi ra nông nỗi nào, không phải anh không biết đấy chứ?”

Tưởng Khải Chính lạnh nhạt nói: “Biết thì đã sao? Ở trong nước, tất cả mọi người đều biết tôi đã là một người chết rồi. Người chết không thể hỏi chuyện của người sống được.”

“Ha.”

Tống Thanh Hoa khẽ cười, đặt đồ trang trí về vị trí cũ, ngồi đối diện với Tưởng Khải Chính: “Tổng giám đốc Tưởng, đừng đề phòng như vậy chứ, tôi không tới gây rắc rối cho anh đâu.”

Bà ta khẽ nói: “Nếu tôi muốn động vào con trai anh, anh biết đấy, đơn giản tới mức không cần tôi phải ra tay... Nhưng mà, tôi nể mặt quan hệ giữa hai ta nên vẫn chưa ra tay.”

Tống Thanh Hoa thong dong nghịch móng tay, giọng càng ngày càng đè xuống, uy áp tràn đầy tản ra từ người bà ta: “ Tôi nói thẳng vào chuyện chính luôn nhé. Con trai này của anh, nếu anh không dạy dỗ cho tốt thì tôi buộc phải ra tay thôi. Tống Thanh Hoa tôi không động vào thì thôi, chứ một khi đã động vào... Anh có thể sẽ mất đi đứa con trai này đấy.”

Lời vừa dứt, trên khuôn mặt bà ta chỉ còn sự hung ác nham hiểm!

Trong lòng Tưởng Khải Chính rét lạnh rùng mình, nhưng trên mặt lại chẳng để lộ ra điều gì, còn cười nói: “Tôi rất tò mò đấy, đứa con trai út này của tôi còn trẻ như vậy, chỉ là một bác sĩ thôi sao lại khiến cô sợ hãi như vậy?”

“Bác sĩ?”

Tống Thanh Hoa như thể nghe được chuyện cười gì vậy, cười mỉa một tiếng: “Tổng giám đốc Tưởng, người đàng hoàng không nói lời ẩn ý, còn giả vờ nữa thì quá đáng lắm rồi đấy. Chuyện năm ấy ba tôi bắt cóc giáo sư Bạc, tin tức là do tôi thả ra, hai nhà chúng ta, ai đúng ai sai không nói nữa. Nói về tình hình gần đây đi, bao nhiêu năm như vậy, Tống Hân Nghiên không ở cạnh ba mẹ cô ta, gen di truyền của giáo sư Bạc và Thẩm Hoài Ngưng luôn bị áp chế. Nhưng bây giờ không áp nổi nữa, hơn nữa đã càng ngày càng lộ ra rõ ràng rồi. Điều này đối với tôi và anh mà nói, đều rất nguy hiểm. Hơn nữa...”

Người bà ta nghiêng về trước, giọng không thong dong như trước mà lại hàm chứa ý lạnh vô cùng: “Con trai anh còn nhiều thủ đoạn hơn anh, những điều ấy chẳng cần tôi nói nhiều nữa đâu nhỉ. Nếu còn để mặc chúng điều tra tiếp, sớm muộn gì cũng tra ra chuyện chúng ta bắt tay ép ba của Tống Hân Nghiên ra nước ngoài. Sự việc bị lộ, tôi không sống được, anh giả chết còn có thể trốn được đằng trời nào?”

Ý cười trên mặt Tưởng Khải Chính dần dần biến mất.

Tống Thanh Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Tới lúc ấy đã chẳng còn là chuyện chúng ta sợ bọn trẻ nữa rồi, mà là chuyện giữa hai nước với nhau. Tới lúc đó, một người phản quốc như anh, dù thế lực của anh có cường đại thế nào, nhiều tiền ra sao cũng vô dụng... Dù có chạy tới chân trời góc bể cũng bị tóm lại thôi!”

Tâm trạng của Tưởng Khải Chính dần trầm xuống.

Ông ta cười mỉa: “Cô đừng dọa tôi. Nếu thực sự rơi vào tình cảnh nghiêm trọng như thế, tại sao cô còn giao Thẩm Hoài Ngưng cho bọn họ! Rõ ràng cô biết bà ta là mẹ ruột của Tống Hân Nghiên, Lam Tâm Nhụy! Cô đừng nói với tôi, lý do cô làm vậy là vì dẫn con trai tôi tới đây tìm tôi!”

Tống Thanh Hoa khẽ cười: “Đương nhiên, đây chỉ là một trong những lý do thôi.”

Tưởng Khải Chính tức muốn chết.

Tống Thanh Hoa nói tiếp: “Mọi người đều đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao tổng giám đốc Tưởng có thể chỉ lo giữ mình vậy được? Để anh sợ, để anh lo chỉ là một điều mà thôi, quan trọng nhất là, anh phải tự mình đi xử lý việc này. Bởi vì năm ấy người giúp anh dụ giáo sư Bạc ra là tôi, dẫn tới việc bây giờ ông ta còn bị bắt nhốt kia kìa. Chuyện này ngoài tôi anh biết ra, Thẩm Hoài Ngưng cũng biết. Một khi Thẩm Hoài Ngưng khỏi hẳn thì anh tiêu đời chắc rồi.”

Bà ta tàn ác đắc ý cười: “Nhưng mà, Thẩm Hoài Ngưng chỉ biết là anh hại chồng bà ta chứ không biết tôi cũng tham gia vào.”

Tiếng cười của Tống Thanh Hoa ngày càng lớn, cũng càng lúc càng điên cuồng.

Tưởng Khải Chính tức tới mức lồng ngực phập phồng, đứng phắt dậy, lấy từ trong túi ra một khẩu súng màu vàng tinh xảo lạnh lùng chĩa về phía trán của Tống Thanh Hoa.

Ý tứ của Tống Thanh Hoa rất rõ ràng.

Sự việc bại lộ, bà ta có thể rút mình ra ngoài không bị liên lụy, nhưng Tưởng Khải Chính ông thì không thể.

Tưởng Khải Chính tức run cả người, tay cầm súng cũng đang run run: “Tống Thanh Hoa, ban đâu tôi chỉ cho rằng cô tâm địa độc ác, không ngờ cô còn biết tính kế như vậy.”

Tống Thanh Hoa làm như không thấy khẩu súng của ông ta, chỉ coi như ông ta đang khen ngợi mình.

Bà ta cười thản nhiên như không: “Đấy là lẽ đương nhiên. Nếu không thì sao có thực lực đối đầu với tổng giám đốc Tưởng anh được chứ? Bàn về độc ác cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Tôi tốt xấu gì cũng nhắm ngay chính diện, nhưng tổng giám đốc Tưởng lại chỉ làm con rùa rụt cổ. Làm thế không được đâu tổng giám đốc Tưởng, mặc dù có phúc chúng ta không thể cùng hưởng, nhưng có nạn thì anh bắt buộc phải gánh lấy.”

Tưởng Khải Chính nổi giận đùng đùng bóp cò.