Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 352




“Vậy thật sự cảm ơn anh.”

Giọng nói Tống Hân Nghiên hờ hững, kèm theo sự trào phúng.

Cô tò mò hỏi: “Tưởng Tử Hàn, có phải anh đã sớm biết sự tồn tại của Nam Mặc Tầm không? Cho nên ngày đó, khi nhìn thấy những bức ảnh chụp chung trên mạng của tôi và Dạ Vũ Đình, anh mới có thể bình tĩnh như vậy. Còn có chuyện hôm nay, quá khứ của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm đột nhiên lộ ra, hơn nữa trực tiếp vọt lên đứng đầu hot search. Nói không có ai ở sau lưng giở trò, chính tôi cũng không tin. Đây cũng là do anh làm ra đúng không?”

“Đúng.”

Tưởng Tử Hàn không muốn giấu giếm, anh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng anh cũng không biết sớm hơn em bao nhiêu. Khi đó em đang nằm viện, thân thể không tốt, anh lại không chắc tình cảm của em dành cho Dạ Vũ Đình, cho nên mới không nói cho em biết...”

“Anh lo lắng em yêu Dạ Vũ Đình, sợ em biết mình chẳng qua chỉ là vật thế thân rồi sẽ khổ sở?”

Tống Hân Nghiên nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại khổ sở.

Buồn bực, giống như đè lên một tảng đá lớn không thể di chuyển.

Cô mỉm cười tự giễu, không đợi anh trả lời đã nói: “Thật không may, em chỉ có một trái tim. Trái tim đó dành cho một người khác rồi, sau đó bị đâm hàng trăm ngàn lỗ, khó có thể rung động với người khác được…”

Tưởng Tử Hàn bị lời nói của cô làm cho chấn động, trái tim đập nhanh, kìm lòng không được một phen mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.

Hốc mắt anh ửng đỏ, uất ức tích tụ trong khoảng thời gian này hiện tại đã tan biến.

“Có câu nói này của em, dù anh làm nhiều hơn nữa cũng đáng giá!”

Cơ thể Tống Hân Nghiên hơi cứng đờ, bàn tay buông xuống bên cạnh vô thức nắm chặt, lại buông ra.

Cô nhắm đôi mắt đang quay cuồng cảm xúc phức tạp, giọng nói yếu ới: “Tưởng Tử Hàn, chuyện của em và Tống Thanh Hoa, em sẽ tự mình xử lý tốt, anh đừng nhúng tay vào nữa.”

Cô đẩy anh ra, nghiêm túc và kiên định: “Em không phải là những bông hoa được nuông chiều trong nhà kính không thể chịu đựng gió và mưa, em đã được rèn luyện từ lâu.”

Đáy mắt cô gái là sự trong sáng và kiên định, còn có nét cầu xin mềm mại.

Tưởng Tử Hàn không cách nào từ chối, cũng không đành lòng từ chối.

Anh gật đầu, cưng chiều hôn lên trán cô: “Được, em không muốn anh nhúng tay vào, vậy sau này anh sẽ không hỏi chuyện này nữa.”

Tống Hân Nghiên vậy mà không kháng cự anh.

Cô mỉm cười nhạt, xoay người lên lầu.

Gió đêm mang theo rét buốt gào thét ập đến.

Hoàn toàn thổi bay một chút hương thơm cuối cùng Tống Hân Nghiên lưu lại trong không khí.

Đáy mắt ẩn chứa nét dịu dàng và yêu chiều của Tưởng Tử hồi nãy, giờ đây chỉ còn lại một vùng sâu thẳm ảm đạm.

Anh lấy ra một gói thuốc từ trong túi áo, cầm một điếu tựa vào xe, ngửa đầu nhìn tầng lầu mà Tống Hân Nghiên ở.

Sau khi nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói màu xanh nhạt, anh đột nhiên mỉm cười.

“Lâu như vậy rồi, mỗi lần nhìn thấy anh đều giống như một con nhím. Hôm nay một giây trước vẫn là bé nhím, giây tiếp theo đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, thái độ mềm mỏng…”

Làm cho anh một lần nghĩ rằng cô bằng lòng về bên anh.

Tưởng Tử Hàn tự giễu lại cười khẽ một tiếng, ném điếu thuốc đi, một chân dẫm nát.

Không phải là muốn quấy nhiễu tâm trí của anh, để cho anh không cần quản sao!

Cô gái của anh thật sự là càng ngày càng có tâm kế.

Trở lại xe, Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại ra bấm số.

“Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, tôi muốn biết ngay lập tức chuyện gì đã xảy ra với Tống Hân Nghiên ở tòa án hôm nay!”

...

Đêm tối.

Dạ Vũ Đình ở bên ngoài uống đến say mèm.

Dạ Nhất cùng Lệ Anh Vũ một trái một phải, đỡ anh ta đi ra ngoài.

Dạ Vũ Đình giãy dụa rống to: “Buông ra, thả tôi ra! Mẹ nó... Không biết ai muốn hại tôi, chẳng lẽ ngay cả tự do uống rượu cũng không có?”

“Có có có.” Lệ Anh Vũ nói, “Nhưng bây giờ quán bar của người ta sắp đóng cửa rồi.”

“Mấy người đều không phải thứ tốt!”

Dạ Vũ Đình mắng: “Nam Mặc Tầm đã đi lâu như vậy rồi... Tại sao... không để cô ấy yên chứ? Tại sao… lại muốn phơi bày cô ấy?”

“Phải, là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không giúp anh bảo mật được chuyện riêng.”

Lệ Anh Vũ tiếp tục phụ họa, giảng đạo lý với kẻ say rượu, không phải anh ta ngốc, mà chính là đầu óc anh ta bị cửa kẹp.

Dạ Vũ Đình không hiểu sao khổ sở, bắt đầu khóc: “Vì sao không buông tha cho cô ấy, cũng không, buông tha cho tôi? Mọi thứ đã trở nên như thế này… Sau này sao tôi có thể tiếp tục với Nghiên Nghiên chứ?”

Lệ Anh Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Dạ Vũ Đình.

Từ khi anh ta quen biết người này, anh ta đã biết trong lòng Dạ Vũ Đình có một người, một cô gái đã qua đời.

Nhưng lúc này mới bao lâu mà anh ta cũng để tâm đến Tống Hân Nghiên rồi?

Lệ Anh Vũ kiềm nén phức tạp dưới đáy mắt, khuyên nhủ: “Sao không thể tiếp tục, hai người vẫn chưa ly hôn. Nếu như chưa ly hôn, hai người vẫn là vợ chồng, tất cả mọi thứ đều có thể.”

Dạ Vũ Đình không biết là tỉnh rượu hay là nghe được Lệ Anh Vũ khai đạo, không ngờ lại bình tĩnh lại.

Sau một lúc, anh ta bắt đầu cười.

Cười đến nước mắt chảy ra: “Con mẹ nó, chỗ đó đều bị chặt đứt rồi… đứt rồi!”

Anh ta vỗ ngực hét lớn: “Mẹ nó, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không làm được, cho dù giữ cô ấy ở bên cạnh thì có thể làm gì!”

Gào xong, tâm trạng anh ta bỗng dưng đổi hướng: “Cho dù hiện tại Nam Mặc Tầm trở về thì có thể làm gì chứ?”

Anh ta lảo đảo thoát khỏi kìm cặp của Lệ Anh Vũ và Dạ Nhất, chán nản ngồi xổm bên lề đường: “Tôi đã không xứng để có được cô ấy nữa.”

Anh ta không nói chuyện lắp bắp nữa, thậm chí ngay cả câu từ cũng rất rõ ràng.

Lệ Anh Vũ nhất thời không biết anh ta say thật hay giả.

Anh ta đứng bên cạnh Dạ Vũ Đình, khẽ cụp mắt nhìn, khuyên nhủ: “Hiện tại ngay cả tim hoại tử cũng có thể đổi, đừng nói chỗ đó của anh chỉ là bị thương. Không phải gia đình anh đang liên hệ với bác sĩ phẫu thuật chữa trị ở nước ngoài sao?”

Lệ Anh Vũ trấn an vỗ vỗ vai anh ta: “Anh xem hai tay anh kìa, gân tay hoàn toàn đứt hết mà còn có thể nối liền, hiện tại khoa học kỹ thuật càng ngày càng tốt, chỗ đó cũng có thể.”

Nhân viên phục vụ đỗ xe vừa vặn lái xe tới.

Dạ Nhất thở phào nhẹ nhõm: “Xe đến rồi.”

Đang chuẩn bị đỡ Dạ Vũ Đình lên xe, đột nhiên có một chiếc xe lao tới trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi.

Người lái xe mở cửa.

Tống Thanh Hoa đeo khẩu trang khí thế hùng hổ xuống xe, đi tới trước mặt Dạ Vũ Đình ngồi xổm ven đường, trào phúng nói: “Nhìn dáng vẻ uất ức này của cậu kìa, đừng nói Tống Hân Nghiên, hiện tại ngay cả bọn ăn mày ven đường cũng chướng mắt cậu.”

Lệ Anh Vũ theo bản năng lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Dạ Vũ Đình.

Dạ Nhất cũng trầm mặc lui sang một bên.

Dạ Vũ Đình loạng choạng đứng dậy: “Bà đến làm gì?”

Mùi rượu phả vào mặt.

Tống Thanh Hoa sau khi trải qua sự kiện suýt chút nữa bị chuốc chết, giờ đây bà ta vô cùng căm ghét mùi rượu.

Bà ta nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ: “Đến xem cậu rớt đài như thế nào. Dạ Vũ Đình, lúc trước tôi vẫn cho rằng cậu sẽ lý trí hơn cha cậu, kết quả hiện tại xem ra, cả hai đều hèn nhát giống nhau! Vì một người phụ nữ mà tra tấn bản thân thành bộ dạng quỷ quái này. Đổi lại là người khác, e rằng cũng chịu không nổi.”

Dạ Vũ Đình tồn đọng vô số nỗi bực vào giờ khắc này hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta với đôi mắt đỏ hoe, mạnh mẽ túm lấy cổ áo Tống Thanh Hoa, giơ tay lên: “Nếu không phải bà hại Nghiên Nghiên thành như vậy, tôi và cô ấy chắn chắn sẽ không trở mặt với nhau, tất cả là do bà…”

Nắm đấm hạ xuống, mắt thấy sắp đánh vào mặt Tống Thanh Hoa đang đeo khẩu trang.

Đáy mắt Tống Thanh Hoa lóe lên tia lạnh lùng, bà ta vung quyền chặn nấm đấm của anh ta, dùng tốc độ nhanh hơn Dạ Vũ Đình cho anh ta một cái tát.

“Bốp!”

Mặt Dạ Vũ Đình bị đánh đến mức lệnh sang một bên.

Tống Thanh Hoa với vẻ mặt lạnh lùng: “Hiện tại cậu đã tỉnh chưa?”