Cơ thể của Tống Hân Nghiên run lên một cách không thể kiểm soát.
Cô nghiến chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm lại, không nói gì.
Tống Dương Minh nắm chặt hai sợi tóc còn lưu lại trong lòng bàn tay: “Vẫn là nên làm giám định trước, xác định xem thân phận thực sự của bọn trẻ rồi tính tiếp.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên đổ chuông.
Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra với động tác cứng ngắc: "Alô, luật sư Vệ.”
Luật sư Vệ ở phía đầu dây bên kia nói đầy vẻ bất lực: “Tôi vừa nhận được thông báo của tòa án, nói là vụ án phiên tòa chiều này có chứng cứ mới, phiên toà bị hoãn lại, thời gian cụ thể sẽ được thông báo sau.”
"Tôi biết rồi."
Tống Hân Nghiên lãnh đạm đáp lại ba chữ.
Cúp điện thoại, cô nhìn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh, bình tĩnh nói: "Phiên tòa đã bị hoãn rồi.”
“Là cô.” Tống Dương Minh trầm giọng nói.
Tống Hân Nghiên gật gật đầu, trên mặt không có chút cảm xúc, không tức giận cũng không ngạc nhiên.
Khương Thu Mộc vô cùng lo lắng.
Hân Nghiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể yên tâm.
Cô ấy nắm tay Tống Hân Nghiên: "Hân Nghiên, nếu cậu tức giận thì cứ trút ra ngoài, khó chịu cũng có thể khóc, đừng như thế này...”
Cô ấy sợ.
"Cho dù là cậu muốn làm gì, tớ và anh Dương Minh đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”
Tống Dương Minh gật đầu tán thành.
Tống Hân Nghiên cười gượng: "Yên tâm đi, tớ không sao, chỉ là thực sự bình tĩnh lại rồi mà thôi.”
Cô đã không còn hỗn loạn mất lý trí nữa.
Cô liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt sợi tóc kia của Tống Dương Minh: “Đi làm giám định trước đi.”
Tống Dương Minh đã trực tiếp đưa cô đến trung tâm giám định mà bạn anh ấy làm ở đó.
Làm giám định cấp tốc.
Ba giờ sau, kết quả đã có.
Khi ánh mắt của Tống Hân Nghiên nhìn thấy con dấu màu đỏ có bốn chữ lớn ‘xác nhận huyết thống’, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
Bàn tay cầm tờ báo cáo thẩm định run lên bần bật, năm ngón tay cũng không khống chế được mà ngày càng nắm chặt lại.
Là con của cô.
Đó là những đứa con mà cô đã thất lạc bốn năm trời!
Cô đã từng mơ tưởng đến việc đoàn tụ với lũ trẻ không biết bao nhiêu lần, hoặc là kích động, hoặc là buồn, hoặc là đối mặt mà không nhận ra.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này...
Nước mắt kìm nén suốt một ngày trời bỗng nhiên trào ra làm ướt cả vành mắt.
Khương Thu Mộc cũng kích động đến nỗi hai mắt đỏ lên.
Cô ấy bật dậy ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên: "Trời ạ, tớ cũng không dám tin, bọn trẻ thực sự là con của cậu. Nghiên, chúc mừng, ý nguyện bấy lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực, cậu tìm được bọn trẻ rồi.”
So với sự kích động của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh lại căm phẫn hơn là vui mừng.
Tống Thanh Hoa là cô của anh ấy, mà Hân Nghiên là người em gái mà anh ấy xem là quan trọng hơn cả mạng sống.
Mặc dù anh ấy và Tống Thanh Hoa nhận nhau không lâu, cảm tình cũng không sâu đậm nhưng vuốt mặt phải nể mũi.
Làm sao bà ta có thể làm như vậy chứ!
Sau khi phẫn nộ xong, anh ấy bèn hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tống Dương Minh nhìn Tống Hân Nghiên và nói một cách lý trí: “Người cô này là người khôn ngoan và xảo quyệt, chưa từng làm việc gì không dứt khoát, có thể lăn lộn trên thương trường một cách thuận buồm xuôi gió, có thể thấy là thâm sâu khó lường. Người như vậy sẽ không bao giờ làm những việc không có ích lợi gì. Nhưng chuyện hôm nay bà ấy làm, lý do được đưa ra không đủ vững chắc, dùng những đứa trẻ đã giấu kín lâu như vậy để cầu xin cho nhà họ Dạ? Loại giao dịch thua lỗ này không phù hợp với tính cách của cô."
Anh ấy đề nghị: "Ý anh là thay vì đoán già đoán non như vậy, không bằng trực tiếp tìm bà ấy hỏi cho rõ.”
Tống Hân Nghiên không nói gì.
Cô nhắm chặt mắt lại, sự kích động trong mắt và trong tim bèn lắng xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, nơi đáy mắt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lại là một sự bình tĩnh khiến người khác lo lắng.
Khương Thu Mộc có chút hoảng sợ không giải thích được, vội vàng tiến lên nắm lấy tay cô: “Hay là chúng ta cứ báo cảnh sát đi?”
Cả hai người đều lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên.
"Vô ích thôi.”
Tống Hân Nghiên thấp giọng nói: "Nếu Tống Thanh Hoa đã dám đem bọn trẻ về đây, chắc chắn là đã chuẩn bị xong mọi thứ.”
Tống Dương Minh gật đầu: "Bà ấy không đánh trận mà không chuẩn bị.”
Lúc mới tiếp xúc, anh ấy chỉ nghĩ rằng người cô này được sinh ra là để kinh doanh.
Bà ta không bao giờ mềm lòng với kẻ thù của mình trên thương trường, để đạt được mục đích, có thể nói là không từ thủ đoạn.
Thông qua cách bà ta đối phó với Hân Nghiên, anh ấy mới biết được sự âm hiểm và độc ác của người cô này của anh ấy là không phân biệt trường hợp, không phân biệt đối thủ.
"Nếu bà ấy nói bọn trẻ là do bà ấy nhặt về hoặc là được đưa về từ trại mồ côi, chúng ta căn bản không có cách nào. Đối vớibà ấy mà nói, làm ra thủ tục chính quy gì đó, căn bản không thành vấn đề.”
"Vậy phải làm sao?”
Khương Thu Mộc vội vàng hỏi.
"Yên tĩnh theo dõi biến chuyển.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh phân tích: "Bà ta mang con tớ đi bốn năm trời, bố trí sắp xếp lâu như vậy, chắc hẳn là phải có mục đích. Lâm Tịnh Thi và Chu Ngọc Trân không phạm tội lớn giết người phóng hỏa gì, bọn họ chỉ là hạ thuốc có thể dẫn tới sảy thai, cho dù có bản án nặng cũng chỉ vài năm. Với năng lực và thủ đoạn của Tống Thanh Hoa, muốn đưa người ra ngoài hoặc là án treo gì đó là quá dễ dàng. Nhưng bà ta không làm như vậy, bà ta thả mồi câu lớn lại chỉ để câu những con cá nhỏ, đây mới là mấu chốt của vấn đề.”
Cô nhìn về phía anh trai và bạn thân của mình: "Em luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ."
Khương Thu Mộc dựa theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên mà phân tích ra: "Có khi nào liên quan đến cha bọn trẻ không?”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đều sững sờ.
Bọn họ đều đã suy nghĩ về vô số khả năng, nhưng chỉ riêng điều này là họ chưa nghĩ đến.
...
Tống Dương Minh đưa hai cô gái về tiểu khu sau đó mới rời đi.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đi bộ về nhà, vừa mới đến dưới lầu bèn nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc đang ngạo nghễ chặn trước lối vào tòa nhà.
Tưởng Tử Hàn dựa vào xe, đôi mắt cúi nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi hai người tiến lại gần, anh mới từ từ ngước mắt lên: "Tại sao phiên tòa buổi chiều lại bị hoãn?"
Tống Hân Nghiên không chút biểu cảm: “Luật sư có lẽ đã nói với anh rồi nhỉ, là tòa án thông báo. Cụ thể tại sao, chắc anh biết rõ hơn em.”
Tưởng Tử Hàn cau mày.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng, môi hơi mím lại, một luồng khí xơ xác tiêu điều tỏa ra từ trên người anh.
"Hân Nghiên, anh là đang quan tâm em. Nếu anh tin vào lý do mà tòa án đưa ra, anh sẽ đến tìm em sao?”
Tưởng Tử Hàn xoa xoa ấn đường: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Buổi trưa, có người nhìn thấy Tống Thanh Hoa xuất hiện ở gần tòa án. Bà ta không phải là đã uy hiếp em đấy chứ?”
Khương Thu Mộc rất kinh sợ Tưởng Tử Hàn, nhưng nghe đến vấn đề đã khiến bọn họ rối như tơ vò suốt một buổi chiều, trong tiềm thức cảm thấy Tưởng Tử Hàn nhất định sẽ có cách giải quyết.
Cô ấy bước tới, đang định nói ra toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Tống Hân Nghiên lại như thể biết trước mà kéo cô ấy lại.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Đầu Gỗ, cậu đi lên trước đi.”
"Nhưng mà……"
"Tin tớ đi."
Khương Thu Mộc thỏa hiệp, quay người đi vào tòa nhà.
Chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn ở đó.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn âm u: “Rốt cuộc em muốn giấu anh những gì? Tống Hân Nghiên, nếu anh thật sự muốn biết chuyện từ người khác, hiện tại mỗi một chữ mà Tống Thanh Hoa đã nói đều đã được đưa đến tay anh rồi.”
“Vậy anh còn hỏi em làm gì?” Tống Hân Nghiên thờ ơ hỏi ngược lại.
Tưởng Tử Hàn bị chọc tức.
Anh muốn nghe cô nói.
Cho dù là tốt hay xấu, hay là chửi bới làm nũng.
Thứ anh muốn chẳng qua là sự thay đổi trong mối quan hệ với cô.
Quan trọng hơn là anh có thể lấy chuyện này làm lý do để gặp cô... Nhưng cô gái nhỏ này giống như một con nhím, nhìn thấy anh là lại xù lông lên.
Tưởng Tử Hàn nén giận, nhẹ giọng nói: "Tống Thanh Hoa là loại người gì chắc em cũng thấy rồi, Nghiên Nghiên, anh sợ em bị thương, sợ em trúng kế của bà ta, vì vậy anh muốn nghe em nói sự thật một cách toàn diện nhất.”