Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 297




Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh.

Cô không chỉ không cho bọn họ thành công mà nhất định còn phải hỏi ra là ai đã trả tiền cho bọn họ làm việc này.

Người đàn ông ngắm nghía gương mặt xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt của Tống Hân Nghiên.

Vào lúc này người phụ nữ ấy vô cùng chật vật, mặt lấm lem bùn nước, tóc tai bù xù dán ở trên mặt nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô một chút nào cả.

Đặc biệt là đôi mắt của cô, đôi mắt trong trẻo đến nỗi sự tức giận và cảnh cáo trong lòng cô lúc này đều biểu hiện rõ ràng trên từng tia máu đỏ trong mắt.

Thật sự là một người phụ nữ ngon miệng! Ánh mắt dữ dằn nhưng lại không thiếu vẻ quyến rũ trêu chọc trái tim người khác.

Người đàn ông cười dâm đãng: “Qua quýt và thô bạo hình như quá phí của trời, những anh em này của anh cũng sống không dễ dàng, em hy sinh bản thân một chút nhé.”

Chữ nhé vừa mới dứt lời thì mũi dao đã chuyển động trực tiếp xé rách cổ áo của Tống Hân Nghiên.

Khóa kéo của áo khoác bị cắt đứt, áo len ở bên trong cũng bị cắt thành hai mảnh, da thịt trắng nõn mềm mại vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh thì đã lập tức nổi lên một lớp da gà mỏng.

“Ừng ực.”

Không biết là âm thanh nuốt nước bọt của người nào, đặc biệt vang dội bên trong căn nhà yên tĩnh này.

“Đại… Đại ca, thật sự cho bọn em làm sao? Mặt đất khó chịu lắm, em đi tìm mấy cái đệm tới ngay.”

Người đang nói chuyện nuốt nước bọt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy mấy cái đệm rồi ném xuống đất.

Gã nóng lòng túm lấy quần áo của Tống Hân Nghiên rồi ném cô ngã xuống đệm: “Làm ở trên đó chắc chắn và sẽ rất thoải mái và thú vị lắm đấy.”

Người đàn ông nói lời tục tĩu rồi bắt đầu lột quần áo của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đã trải qua những năm tháng lên voi xuống chó nên giờ đây cô có thể bình tĩnh như tro tàn khi đối diện với bất kỳ hoàn cảnh nào.

Mặc dù cô vẫn sẽ sợ hãi như xưa, thế nhưng đa phần đều là bình tĩnh và lý trí.

Cô bị ngã nên rên rỉ, đồng thời bàn tay cũng đã có cơ hội để đưa vào sau lưng và luồn vào bên trong quần áo.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Một lát sau thì quần áo trên người Tống Hân Nghiên đã bị xé rách bảy tám phần.

Da thịt trắng nõn và mềm mại lộ ra ngoài không khí, điều này kích thích khiến cho bọn cướp đỏ mắt vì sốt ruột.

Không khí lạnh lại ùa tới, cả người Tống Ngân Hiên bị lạnh đến nỗi không khống chế được mà run rẩy.

Mặc dù tố chất tâm lý của cô rất cứng rắn, thế nhưng bản năng sợ sệt của cơ thể vẫn còn ở đó.

Tống Hân Nghiên vừa la hét vừa né tránh, điều này lại càng kích thích bọn cướp nhiều hơn.

Có một gã đàn ông đã không thể kìm nén được nữa và bắt đầu cởi quần áo của mình, một người khác thì lôi cái máy sưởi điện không biết đã lấy từ chỗ nào ra.

Kết nối với nguồn điện.

Cuối cùng thì căn phòng lạnh lẽo cũng có chút ấm áp rồi.

Bọn cướp đã cởi quần áo đều thở dài vì thoải mái, Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy ngón tay lạnh lẽo cứng đờ của cô cũng đã linh hoạt hơn một chút rồi.

Người đàn ông cởi quần áo của Tống Hân Nghiên vừa chảy nước miếng trước làn da trắng nõn của cô vừa nói những lời giả dối: “Mấy anh tốt bụng lắm, còn sợ bây giờ em sẽ lạnh nữa chứ, trước khi chết mà còn được đối xử tốt thế này cũng không tệ đâu đúng không?”

Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã chạm vào thứ mà cô muốn, hai tay cô giấu ở sau lưng không để lại chút dấu vết nào, ngoài mặt lại giả vờ run rẩy vì sợ hãi: “Là… Là… Là ai sai mấy người bắt cóc tôi? Bọn họ đã cho mấy người bao nhiêu tiền? Thả tôi ra đi, tôi sẽ trả cho mấy người gấp đôi, không, gấp mười lần để đền bù cho mấy người.”

“Giang hồ có quy tắc của giang hồ, bé cưng à, em đừng bận tâm với những suy nghĩ đó nữa, em chỉ cần hầu hạ bọn anh cho tốt là được rồi, bọn anh sẽ cho em chết dễ dàng hơn một chút.”

Người đàn ông đang nghịch dao lạnh lùng nói.

Cảm xúc hung ác lướt qua dưới đáy mắt của Tống Hân Nghiên: “Ở thủ đô này, chỉ có vài người là có thể khiến cho cả hai giới trong xã hội đều kiêng kỵ mà thôi. Là bà Dạ - Lâm Tịnh Thi đúng không?”

“Xẹt xẹt!”

Quần bò trên người Tống Hân Nghiên cũng bị con dao của đại ca này cắt rách và rơi từ trên người xuống.

Dáng người tuyệt đẹp bại lộ ra ngoài trông vô cùng hấp dẫn.

Ba tên bắt cóc đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, sắc dục mê hoặc tâm trí, ngay cả thần hồn cũng bay mất luôn rồi.

“Bé cưng thật là sáng suốt, đoán chuẩn như thế. Mụ quỷ kia đã không vừa mắt em từ lâu rồi, lần này còn bỏ ra nhiều tiền như thế. Bà ta nói với bọn anh là em càng thảm thế nào thì bọn anh sẽ càng được lợi thế nấy, mấy anh tốt bụng lắm nên chỉ muốn em hầu hạ mấy anh một lần mà thôi, quá hời cho em rồi đấy.”

Đại ca bọn bắt cóc vừa nói vừa véo mạnh vào tấm lưng mềm mại của Tống Hân Nghiên.

Toàn thân Tống Hân Nghiên đột nhiên căng thẳng, vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương.

Sâu thẳm bên trong đôi mắt lạnh lùng và lửa giận ngút trời.

Cô nhìn phản ứng của ba người này rồi trong lòng nhanh chóng phủ định người bắt cóc cô là Lâm Tịnh Thi.

Mấy tên xã hội đen dễ dàng bán đứng bà chủ như thế này thì làm sao có thể sống sót trong xã hội được đây?

Lại còn nói bà chủ của mình là mụ quỷ nữa chứ?

Không!

Chỉ có thể nói rõ người đứng sau chuyện này không phải là Lâm Tịnh Thi!

Vậy thì có thể là… Sở Thu Khánh sao?

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên lại càng thêm sợ hãi, giống như đã sắp phát điên rồi, cô gào thét: “Rõ ràng mấy người là người của Sở Thu Khánh! Tại sao lại làm phản và làm việc cho Lâm Tịnh Thi hả? Mấy người không sợ khi Sở Thu Khánh biết chuyện thì sẽ tính sổ với mấy người à?”

Một đàn em ở trong bọn cướp đột nhiên buột miệng: “Chúng tôi không thể nào phản bội cô Sở…”

“Chát!”

Lời còn chưa nói hết.

Đại ca trong đám bắt cóc đột nhiên đứng lại tát thẳng vào mặt gã đàn em: “Đồ ngu!”

Đàn em trong đám bắt cóc bị đánh cho sững sờ, gã ngơ ngác rất lâu cũng không biết được gã đã nói sai điều gì.

Dưới đáy mắt của Tống Hân Nghiên lóe lên cảm xúc đã hiểu.

Thì ra là thế!

Đại ca bọn cướp hung tợn trừng Tống Hân Nghiên, gã vung tay lên tát cô.

“Chát!”

Tống Hân Nghiên bị đánh lệch mặt sang một bên.

Vết máu tản ra trong miệng cô, suýt nữa lưỡi dao trên đầu ngón tay nhỏ nhắn đã cắt trúng cổ tay rồi.

Đại ca bọn bắt cóc nắm chặt tóc cô và hằn học mắng mỏ: “Đồ điếm, sao mày dám gài bọn tao!”

Mũi dao lại cứa vào mặt cô, trong mắt gã lóe lên ánh sáng hung ác: “Nhưng mà không sao cả, hôm nay mày đến đây thì không có cơ hội còn sống mà thoát ra ngoài đâu! Mày có biết được sự thật thì cũng vô dụng mà thôi!”

Gã ném mạnh Tống Hân Nghiên sang một bên, gã lùi về sau và nói với mấy đàn em đang sốt ruột: “Muốn chơi thì nhanh lên đi!”

Bọn họ không biết là, khi Tống Hân Nghiên ngã xuống thì dây trói cổ tay ở sau lưng cô đã đột nhiên nới lỏng.

Hai gã đàn em nhận được mệnh lệnh thì hú lên một tiếng và nhào về phía Tống Hân Nghiên.

Những mảnh vải còn lại trên người Tống Hân Nghiên cũng bị bọn chúng xé toạc.

Cô chịu đựng cảm giác buồn nôn, trong đầu lại càng thêm bình tĩnh, vẻ bối rối trên mặt cũng thay đổi: “Mấy người còn chưa hiểu tôi thì phải, niềm vui của tôi là chơi đùa với tất cả đàn ông ở thủ đô, trong vòng một năm mà tôi đã gả cho hai người quan trọng nhất ở thủ đô rồi. Tưởng Tử Hàn và Dạ Vũ Đình… Nói thế nào thì họ cũng là người đàn ông mà tôi đã từng chơi, nếu như mấy người có can đảm chạm vào tôi thì cũng không có cơ hội còn sống mà rời khỏi thủ đô đâu. Đương nhiên, nếu như mà mấy người khiến tôi thích thú thì lại khác…”

Mấy gã bắt cóc nhìn nhau, rõ ràng là có hơi lo ngại.

Tống Hân Nghiên cắn răng cười lạnh: “Nếu như mấy người là người thủ đô thì không cần mấy người ép buộc thì tôi cũng sẽ hầu hạ mấy người cho thật tốt. Chúng ta đều tình nguyện, tôi cũng không muốn bị hai người đàn ông này đuổi giết, cho nên…”

Mấy gã đàn ông bị mê hoặc đến mức động lòng luôn rồi.

Rõ ràng tên đàn em vừa mới bị đánh là không có đầu óc nhất, gã đã sớm bị đôi mắt quyến rũ và sự chủ động trêu chọc của Tống Hân Nghiên khiến cho mất tự nhiên luôn rồi.

Đầu óc của gã rối loạn: “Em muốn chủ động thế nào?”

Tống Hân Nghiên liếm môi tán tỉnh: “Đại ca à, mấy anh cột hai chân của em cũng không tiện làm gì, nếu được thì anh tháo dây thừng dưới chân em nhé? Em biết mấy anh cũng không yên tâm với em, vậy thì không cần tháo dây trói trên tay em đâu…”

Mấy gã bắt cóc do dự một chút.

Chỉ tháo hai chân thôi mà? Cô cũng đâu có chạy khỏi nơi này được đâu!

Nhận được ánh mắt của đại ca, có người bước lên nới lỏng sợi dây thừng trên chân Tống Hân Nghiên.

Đáy mắt Tống Hân Nghiên lóe lên vẻ lạnh lùng, đúng lúc này, cô đột nhiên hành động, trực tiếp đá vào bộ phận sinh dục của tên cướp rồi lại móc cánh tay ghì chặt cổ gã, trên đầu ngón tay có một cây dao cạo lông mày rất mỏng, lưỡi đao đặt ở trên động mạch cổ của gã.

“Trên đầu chữ sắc có một cây dao, giáo viên tiểu học không dạy mấy người câu này à?”

Mấy người đàn ông đều sững sờ.

Động tác của người phụ nữ này cũng quá mạnh mẽ rồi đó!

Đủ thú vị! Đủ mạnh!