Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 296




Lông mày Tưởng Tử Hàn vô thức nhíu lại.

Gần đây chuyện Tống Hân Nghiên tiếp xúc với cảnh sát cũng chỉ có vụ án của Chu Ngọc Trân.

Mà bên phía cảnh sát anh đã chào hỏi trước rồi, có tin tức sẽ thông báo đến chỗ anh ngay lập tức, sao đột nhiên lại có cảnh sát đi tìm Tống Hân Nghiên?!

Không hiểu sao mí mắt Tưởng Tử Hàn bắt đầu giật, tim cũng hoảng loạn vô cớ.

Anh “hả” rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất.

Tưởng Thị và PL ở cùng một tòa nhà, chiếm hai khu AB của tòa nhà này.

Văn phòng của Tưởng Tử Hàn cùng hướng với văn phòng của John.

Nhưng khi anh nhìn thì dưới tầng vắng vẻ, không có gì.

Tưởng Tử Hàn lập tức nói với John: “Cho xe đuổi theo ngay.”

John không hiểu lý do tại sao, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Được.”

Tưởng Tử Hàn cúp máy, đẩy cửa văn phòng ra: “Chúc Minh Đức.”

Chúc Minh Đức ở trong phòng thư ký bước nhanh ra.

“Lập tức liên lạc với bên cảnh sát, hỏi họ đón Tống Hân Nghiên đi làm gì?”

Vẻ mặt ông chủ nhà mình nghiêm trọng, Chúc Minh Đức không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: “Vâng.”

Lúc Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức, đã tra số của Tống Hân Nghiên trên điện thoại, gọi điện.

Trên xe cảnh sát.

Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.

Cô cầm lấy nhìn lướt qua, là Tưởng Tử Hàn.

Đang do dự có nên nghe máy hay không, đột nhiên điện thoại bị cảnh sát bên cạnh lấy mất.

Tống Hân Nghiên nhướng mày: “Các anh có ý gì?”

Cảnh sát ngắt kết nối cuộc gọi của Tưởng Tử Hàn, thuận tiện tắt máy: “Để tránh tiết lộ tình hình vụ án, trước khi đến đồn cảnh sát không được liên lạc với bất kỳ ai.”

Khóe môi Tống Hân Nghiên thoáng hiện lên nụ cười lạnh, chân mày nhướng cao hơn: “Tôi cũng không phải tội phạm, chắc chắn các anh không nhầm chứ?”

Thái độ của cảnh sát dịu lại: “Cô Tống, chúng tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, phải nhanh chóng đưa cô đến, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Tống Hân Nghiên không nói thêm nữa: “Được rồi.”

Cô khịt mũi, mở túi xách lấy khăn giấy ra, vừa xì mũi vừa chậm rãi nói: “Các anh không phải là cảnh sát phải không?”

Vẻ mặt đối phương vừa dịu xuống đột nhiên thay đổi thành đề phòng.

Khăn giấy trong tay Tống Hân Nghiên bất ngờ ném vào cảnh sát bên cạnh.

Cảnh sát cảnh giác né tránh.

Tiếp theo Tống Hân Nghiên vung một đấm.

Vừa mới vung tới trước mặt cảnh sát đó, người ngồi trên ghế phụ phía trước đột nhiên quay đầu lại, bắt lấy cổ tay cô.

Một tay bị chặn, tay kia Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách dùng nó như một viên gạch, đập mạnh.

Chỉ là không gian trong xe nhỏ hẹp mà đối phương có ba người, cô lại chỉ có một mình, hai tay khó chống lại bốn tay, lúc này cô đã bị khống chế, ấn mạnh trên ghế.

Gã “cảnh sát” đó cướp lấy điện thoại trừng mắt dữ tợn nhìn cô: “Nếu cô yên lặng phối hợp chút, tôi còn để cô tự do đến nơi, đáng tiếc cô không biết điều.”

Dứt lời, một cái khăn tay chụp đến.

Trên khăn có mùi hơi đắng.

Tống Hân Nghiên không kịp vùng vẫy tinh thần từ từ mất đi, ngất xỉu… Trước khi nhắm mắt lại, con ngươi trong suốt đầy căm hận lạnh lẽo.



Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, dự cảm xấu trong lòng càng nghiêm trọng hơn.

Anh gọi lại, Tống Hân Nghiên đã tắt máy.

Lúc này Chúc Minh Đức cũng bước vào văn phòng anh: “Boss, tôi đã xác nhận với phía cảnh sát, là Chu Ngọc Trân ở trại giam kiên quyết muốn yêu cầu gặp cô Tống, đúng thật là cảnh sát có mời cô Tống qua nhưng đã bị cô Tống từ chối. Hơn nữa họ cũng không cho xe đến đón.”

Mặt Tưởng Tử Hàng lạnh lùng và tĩnh lặng như nước: “Lập tức đi tìm người! Lật tung cả thủ đô cũng phải tìm về cho tôi. Ngoài ra, lập tức liên lạc với cảnh sát để lấy camera dọc đường.”

“Vâng.”

Chúc Minh Đức cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng trả lời rồi chạy đi sắp xếp.

Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức xong, mở điện thoại lần nữa, gọi cho Tô Thần Nam.

“Hân Nghiên bị một chiếc xe cảnh sát đưa đi ngay dưới công ty tôi. Tôi sợ không đợi được phía cảnh sát hành động, cậu sắp xếp mấy hacker tốt nhất, bắt đầu truy xét từ camera tầng dưới công ty tôi, xem họ đưa cô ấy đi đâu.”

Anh vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Tài xế đang định lái xe.

Tưởng Tử Hàn sải bước đi qua bên cạnh anh ta, thuận tay rút chìa khóa xe trong tay anh ta.

Tự mình chui vào buồng lái, khởi động xe lao ra ngoài.



Bên kia.

Đàn em của John đã mất dấu Tống Hân Nghiên.

John không dám kéo dài, vội vàng gọi cho Tưởng Tử Hàn: “Người của tôi đã mất dấu chiếc xe đó ở gần đường Huệ Dân. Đàn em của tôi đã quan sát gần đó, chỗ đó vừa ra thành phố vừa vào thành phố, cách đó không xa có một khu ổ chuột. Dòng người phức tạp, đường không dễ đi, hơi lộn xộn. Bây giờ họ cũng không biết nên đuổi theo hướng nào…”

Tưởng Tử Hàn nghe vậy nổi trận lôi đình, đạp chân ga đến mức chiếc xe gầm rú không ngừng.

“Một lũ bỏ đi, mục tiêu lớn như vậy mà mấy người cũng để mất dấu. Anh nuôi đám đần độn này có tác dụng gì!”

John: “…”

Nằm không cũng trúng đạn…trách anh ta?!

Xe chạy không còn bóng dáng, đàn em của anh ta mới bắt đầu đuổi theo, có thể đuổi được mục tiêu đã không tệ, lúc này rồi đừng có yêu cầu cao như vậy nữa.

John tức giận nhưng không dám nói.

Tưởng Tử Hàn bỏ lại một câu tiếp tục tìm rồi cúp máy.

Anh vừa lái xe, vừa tiếp tục gọi vào điện thoại của Tống Hân Nghiên.

Vẫn tắt máy như cũ.

Tưởng Tử Hàn dần cáu kỉnh, cũng dần lo lắng, tay nắm vô lăng toát mồ hôi, vô lăng trượt trong tay.

Hô hấp của anh dồn dập, giọng nói run rẩy không kiểm soát được: “Tống Hân Nghiên, không phải em rất giỏi sao, mẹ nó em trả lời lại đi chứ…”

Đừng xảy ra chuyện!

Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì…



Chiếc xe cảnh sát giả lái ra ngoại ô, đi vào khu ổ chuột với dòng người phức tạp.

Khu ổ chuột là kiến trúc tự xây ừ thế kỷ trước để lại, được xây một cách lộn xộn và không có kết cấu.

Người sống ở đây cũng có đủ hạng người.

Chiếc xe lái đến đầu đường buộc phải dừng lại.

Mấy “cảnh sát” cởi “đồng phục” kéo Tống Hân Nghiên đang hôn mê ra từ trong xe, cõng cô đi vào nhà cấp bốn đổ nát.

Đi qua mấy cánh cổng, đi vào phòng chính, Tống Hân Nghiên bị ném trên mặt đất.

Một người múc một gáo nước từ trong chậu nước bên cạnh, hắt thẳng vào mặt, lên đầu Tống Hân Nghiên.

Cuối tháng 11 ở thủ đô đã chính thức vào mùa đông.

Nước lạnh như đá, Tống Hân Nghiên lập tức bị lạnh đến mức run cầm cập, trong lúc rùng mình tỉnh lại.

Cô vô thức vùng vẫy, muốn ngồi dậy mới phát hiện hai tay mình đã bị trói.

Mùi tanh của nước bắn trên nền đất đá xen với mùi mốc trong không khí len lỏi vào khoang mũi, khó chịu đến mức khiến cô cau mày.

“Ô, tỉnh rồi à?”

Bọn bắt cóc đóng giả cảnh sát lúc trước đã cởi đồng phục, mấy gã đàn ông côn đồ trêu ghẹo.

Hai tay Tống Hân Nghiên bị trói sau lưng, chỉ ngồi dậy đã tốn không ít sức.

Cô quan sát xung quanh.

Gian nhà là nhà ngói, tro và mạng nhện rơi vãi trên mặt trên nội thất, hẳn là đã lâu không có người ở.

Đến thủ đô không lâu, trong mắt cô thủ đô luôn đông nghịt người và các tòa nhà san sát nhau, chưa từng thấy gian nhà cũ kỹ như vậy.

“Các người là ai?”

Nếu những chuyện này xảy ra hồi trước thì cô rất sợ.

Nhưng bây giờ, cho dù là chết cô cũng phải đánh kẻ thù một nghìn dù cho mình có bị thương tám trăm.

Gã đàn ông mặc áo jacket da lấy một con dao quân dụng từ trong quần áo ra xoay nó ở đầu ngón tay: “Có người trả tiền bảo chúng tôi mời cô đến. Họ nói muốn cô trông thật xinh đẹp. Còn đẹp thế nào thì chúng tôi sẽ quyết định.”

Gã ta tiến lên, dùng mũi dao nâng cằm Tống Hân Nghiên lên: “Vốn dĩ tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh, dứt khoát. Nhưng bây giờ…”