Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 219




Tống Hân Nghiên có chuyện trong lòng nên không mảy may nhận ra được điều đó.

Cô gượng cười: “Có lời này của anh là được rồi. Em sẽ tự giải quyết trước, đến khi nào thật sự không giải quyết... em sẽ tìm anh.

Nói thì là như vậy, nhưng cô biết dù cô không giải quyết được thì cũng không thể nhờ Dạ Vũ Đình giúp đỡ.

Cô nói với anh ta chỉ để nhắc nhở anh ta thôi.

Tiếp theo, có lẽ người đó sẽ động đến gia đình anh ta.

Đối với Dạ Vũ Đình... Tuy cô chưa từng rung động với anh ta, nhưng nếu đã đồng ý ở bên anh ta rồi, dù không khống chế được con tim thì cô cũng có thể kiểm soát được cơ thể mình.

Nhưng hiện tại...

Ngồi chung bàn với anh ta, cô cảm thấy hít thở không thông.

Bản thân cô hoàn toàn không xứng với vầng trăng sáng trên bầu trời như Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình ừ một tiếng, mở lịch trên điện thoại đưa đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Chọn một ngày lành tháng tốt rồi chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Điện thoại di động của anh ta đã bị ném hỏng, hiện giờ chiếc điện thoại đặt trước mặt Tống Hân Nghiên là điện thoại của Dạ Nhất.

Nhưng Tống Hân Nghiên lại không hề nhận ra.

Dạ Vũ Đình cũng không cảm thấy thất vọng.

Tống Hân Nghiên nhìn vào những con số trên lịch, chợt có cảm giác hụt hẫng không rõ.

Bản thân mình như vậy, sao có thể kết hôn cùng với Dạ Vũ Đình được?

“Dạ Vũ Đình...”

Dạ Vũ Đình vươn tay nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, nở nụ cười ấm áp: “Hân Nghiên, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

Tống Hân Nghiên: “...”

Những lời định nói ra lại lần nữa nghẹn ứ trong cổ họng.

Ánh mắt của cô lại nhìn vào trên lịch.

Tháng này chỉ còn hai ngày tốt thích hợp để cưới gả, di dời và động thổ.

Một ngày vào cuối tháng, một ngày khác là 18 tháng 10, chỉ còn cách vài ngày nữa.

Ánh mắt Tống Hân Nghiên dừng lại ở ngày 18 tháng 10.

Ngày này cũng là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc.

Nếu đã không còn cách nào phụ lòng và trốn tránh, vậy chí ít cũng chọn một ngày mà mình có thể chấp nhận được.

Cho dù ngày này gần hơn ngày cuối tháng kia...

“Ngày 18 tháng 10 đi.”

Tống Hân Nghiên đẩy điện thoại trở về.

Dạ Vũ Đình vui vẻ mỉm cười: “Được, anh sẽ sắp xếp.”

...

Ban đêm.

Trong phòng làm việc, biệt thự Lộc Hồ.

Dạ Vũ Đình đập một xấp tài liệu vào trên người Dạ Nhất: “Vô dụng! Ngày hôm đó cô ấy đi xã giao mà không tra ra được Tưởng Tử Hàn cũng có tham gia hay sao?”

Dạ Nhất bắt được tài liệu, cúi đầu nghe giáo huấn mà không dám ho he tiếng nào.

Dạ Vũ Đình hung hăng trút giận xong liền nói: “Sau này nếu còn để xảy ra chuyện như thế, cậu cũng cút khỏi thủ đô cho tôi.”

“Vâng.”

Dạ Nhất cung kính đáp lại.

Dạ Vũ Đình kiềm chế cơn giận, trong ánh mắt nham hiểm chợt xẹt qua vẻ âm thầm ủ tính: “Từ hôm nay trở đi phải trông chừng chặt hơn cho tôi! Dù là vào nhà vệ sinh cũng không được bỏ qua! Ngoài ra...”

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Dạ Nhất: “Từ giờ trở đi, thỉnh thoảng đăng vài bức ảnh tương tác thân mật giữa tôi và Tống Hân Nghiên lên mạng. Đừng quá lộ liễu, phải là kiểu không cẩn thận bị chụp được, dáng vẻ phải tự nhiên nhất. Tôi muốn Tưởng Tử Hàn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy, trốn cũng không trốn được.”

“Vâng!”

...

Hôm sau.

Tống Hân Nghiên vừa đến công ty đã gọi Chu Cao Tuấn, Đường Vũ Diệp và John vào phòng họp.

Cô dùng laptop của mình để kết nối với máy chiếu 3D.

Bản kế hoạch trong laptop được trình bày theo hiệu ứng ba chiều trong phòng họp.

“Đây là kế hoạch ban đầu của tôi cho hạng mục này, từ lúc bắt đầu làm cho đến khi hoàn thành, mỗi một chỉnh sửa tôi đều lưu lại. Các tệp tài liệu của mỗi ngày chứng thực cho tiến độ và mức độ hoàn thành của hạng mục. Tệp tài liệu xa nhất là vào hai tháng trước, tôi đã bắt đầu tại Úc...”

Cô giải thích về các tệp tài liệu, cũng như tiến trình chi tiết và sự suy luận cho nội dung bên trong của từng tệp tài liệu.

Ánh mắt John khi nhìn cô cũng dịu đi một chút.

Anh ta tán thưởng: “Rất tốt, có luận có cứ. Nhưng mà...”

Lời nói xoay chuyển: “Cô Tống, cô có biết rằng hiện nay có một kỹ thuật hack có thể thay đổi thời gian sáng chế ảo không? Nếu bên Hoa Thắng ngụy biện về điều này thì sao?”

“Cho nên tôi vẫn lưu lại một nước.”

Tống Hân Nghiên cười, thoát khỏi giao diện tài liệu và tiến vào hòm thư: “Hơn một tháng trước lúc tôi ở thành phố C nước Úc, bởi vì một số việc mà tôi đã chỉnh sửa nó trong bệnh viện suốt một đoạn thời gian. Lúc đấy không có USB nên tôi quen gửi một phần vào mail.”

Mở hòm thư, quả nhiên bên trong có một loạt các tệp tài liệu mà bọn họ vừa xem xong.

Từ bản thảo đầu tiên cho đến bản thảo cuối cùng, từng cái đều được sắp xếp hoàn toàn khớp với ngày tháng của những tệp tài liệu được trình bày.

Email được gửi đi hơn một tháng trước, điều này đủ để chứng tỏ những thứ này thuộc về Tống Hân Nghiên hơn một tháng trước.

Lúc này, John mới tỏ ra hài lòng và khen ngợi Tống Hân Nghiên: “Cô đã có những bằng chứng này, tại sao hôm qua không nói?”

Tống Hân Nghiên hơi cúi đầu rồi nói xin lỗi: “Sự việc ngày hôm qua phát sinh quá đột ngột, tôi cần thời gian để phân tích rõ tình hình.”

Ngập ngừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Thật ra nếu không có những bằng chứng này, tôi cũng có những cách khác để chứng minh mình trong sạch. Thói quen của mỗi người đều không giống nhau, bản kế hoạch do tôi viết sẽ có rất nhiều từ ngữ, lối viết và cả cách viết tắt một số công thức hóa học đều dùng theo thói quen của tôi. Nói trắng ra là viết công thức phân tử sai, dùng một ký hiệu đơn giản nào đó để thay thế cho tên gọi của phân tử hóa học nào đó chẳng hạn. Mấy thứ này, đối phương chưa chắc đã hiểu được, dù có tra cứu ở trên mạng cũng không thể tìm ra đáp án đúng tiêu chuẩn nào. Tôi hoàn toàn có thể phục chế lại chúng.”

John cười, đứng lên vỗ vai Tống Hân Nghiên: “Thu xếp chút đi rồi chúng ta tới Hoa Thắng.”

“Vâng!”

Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp liếc nhìn nhau, cũng hưng phấn không thôi.

Đường Vũ Diệp chủ động nói: “Tổng giám đốc, tôi đi cùng với mọi người. Hân Nghiên là người mới, tôi sợ người bên Hoa Thắng sẽ ức hiếp cô ấy!”

“OK!”

Điều mà Đường Vũ Diệp không biết đấy là, lo lắng của cô ấy hoàn toàn dư thừa.

Tống Hân Nghiên cân nhắc một chút rồi hỏi: “Chuyện này anh John muốn việc nhỏ hóa không hay làm lớn chuyện lên?”

Đôi mắt xanh của John nhìn cô: “Dù sao cũng là tâm huyết của cô, cô có ý kiến gì không? Nói nghe thử xem.”

Tống Hân Nghiên im lặng một lúc: “Làm lớn lên.”

John cười, sảng khoái nói: “Vậy cứ làm như ý kiến của cô đi.”

Tống Hân Nghiên báo cảnh sát và hẹn gặp nhau tại Hoa Thắng.

Xe dừng lại tại trung tâm thương mại tấc đất tấc vàng.

Tống Hân Nghiên bước xuống xe, khi cô vừa ngẩng đầu nhìn lên, thứ cô nhìn thấy không phải là tòa nhà Hoa Thắng mà là hai chữ “Tưởng Thị” hoành tráng lệ ở bên cạnh.

Hai công ty cạnh nhau, chiếm giữ hai tòa nhà cao lớn tại hai khu trọng điểm.

Hơi thở Tống Hân Nghiên chợt nghẹn lại, bất giác nắm chặt tay.

Nhóm người đi vào tòa nhà.

Thang máy vừa đúng lúc dừng ở tầng trệt.

Cửa thang máy vừa mở, Dạ Như Tuyết bước ra cùng một người phụ nữ, bước đi mạnh mẽ mang theo gió.

Hai người nói nói cười cười, đi ngang qua ba người họ như thể không có ai ở cạnh.

“Như Tuyết.”

Ngay lúc hai người đi ngang qua, Tống Hân Nghiên ngạc nhiên thốt lên: “Trùng hợp thật.”

Lúc này Dạ Như Tuyết mới nhìn thấy Tống Hân Nghiên trong đoàn người.

Vẻ mất tự nhiên chợt thoáng qua trên khuôn mặt cô ta, hơi bất ngờ mà hỏi lại: “Tống... Chị dâu, chẳng phải chị đang ở PL à, sao lại đến đây?”

Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Chị có công chuyện.”

“Ồ.” Dạ Như Tuyết hơi gượng gạo nhếch miệng lên, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng đã hơi luống cuống.

Cô ta đã nghe nói về chuyện Tống Hân Nghiên sao chép sản phẩm mới của Hoa Thắng, sắc mặt Tống Hân Nghiên có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ bọn họ đến Hoa Thắng có liên quan đến chuyện đạo nhái này ư?