Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 218




“Đều do em ép tôi hết!” Tưởng Tử Hàn mạnh bạo lật người cô lại, đè cô xuống rồi nhanh chóng cởi thắt lưng, kéo khóa quần: “Chẳng phải vì đứa con nên em mới ly hôn với tôi sao! Nếu em thích con như vậy, tôi sẽ cho em thêm một đứa khác!”

“Đồ khốn nạn! Thả...”

Ở bên ngoài, cánh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, hai người đàn ông nói nói cười cười bước vào.

Tống Hân Nghiên còn chưa kịp nói hết đã bị Tưởng Tử Hàn bịt miệng.

Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu phả vào bên tai và trên má cô: “Tống Hân Nghiên, em là người phụ nữ của tôi, từ đầu tới cuối đều là của tôi! Tôi không cho phép em kết hôn với người đàn ông khác! Em dám không nghe, tôi sẽ có cách để làm cho kẻ đó không bao giờ chạm được vào em! Muốn hét lên à? Tôi thành toàn cho em...”

Cuối cùng nước mắt của Tống Hân Nghiên cũng tuôn trào, làm nhòe đi lớp trang điểm đẹp đẽ trên khuôn mặt cô.

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào hết.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi từ trong hốc mắt đỏ hoe lăn ra như những viên bi.

Đầu óc Tưởng Tử Hàn trống rỗng, qua một hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Khi cơn xúc động và phẫn nộ qua đi, lý trí dần trở lại, Tưởng Tử Hàn như rơi vào trong hầm băng.

Anh hoảng loạn kéo Tống Hân Nghiên vào lòng, sửa sang lại quần áo giúp cô, lúc này mới hôn nhẹ nhàng lên từng giọt nước mắt của cô và xin lỗi: “Xin lỗi...”

Giọng nói của người đàn ông vừa trầm vừa khàn, mang theo một sự hoảng loạn không khó để nhận ra.

Dây thần kinh tê liệt của Tống Hân Nghiên như bị kích thích, sự căm phẫn và thù hận đồng thời dâng lên.

Cô vung tay dùng hết sức tát vào mặt anh, nhưng cổ tay của cô đã bị người đàn ông bắt được.

Đôi môi của Tưởng Tử Hàn mím chặt, ánh mắt lạnh lùng không thấy đáy.

Trên mặt anh rõ ràng đã có nét ân hận, nhưng lời nói ra vẫn rất dứt khoát và quyết tuyệt: “... Nhưng tôi không hối hận.”

Đôi mắt đỏ ngầu của Tống Hân Nghiên phun ra lửa hận: “Tưởng Tử Hàn, tôi hận anh! Tôi và anh cả đời này quyết không đội trời chung! Hôm nay anh lăng nhục tôi, tôi chịu. Nhưng về sau tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá gấp trăm lần cho những đau đớn lần này!”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||

Cô đẩy mạnh Tưởng Tử Hàn ra, sau khi chỉnh sửa một chút liền đẩy cửa đi thẳng ra ngoài mà không quan tâm liệu có ai bên ngoài hay không!

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn u ám, bực bội vung một đấm thật mạnh vào trên vách tường.

Anh không ngờ sẽ như thế này, anh chỉ muốn ngăn cản cô kết hôn với Dạ Vũ Đình thôi mà!

Những ai ngờ chỉ dăm ba câu đã đánh mất lý trí rồi làm ra chuyện điên rồ!

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt tuyệt vọng.

Hai người bọn họ đã đi vào bước đường cùng rồi.

Nhưng... Nếu cách này có thể níu kéo được cô...

Anh... không hối hận!

...

Dưới lầu.

Dạ Vũ Đình đợi mãi vẫn không thấy Tống Hân Nghiên quay lại, đang định cho người đi tìm thì điện thoại di động chợt vang lên tiếng “tinh tinh” thông báo có tin nhắn.

Là một bộ ảnh chụp.

Anh ta phiền muộn mở ra xem, ngay sau đó liền cứng người trên ghế dựa.

Toàn thân anh ta không ngừng bốc lên khí lạnh.

Người trong ảnh không phải ai khác mà chính là Tống Hân Nghiên, người mà anh ta đã chờ đợi rất lâu mãi không thấy về.

Người mà vừa mới được thăng chức lên thành vợ sắp cưới của anh ta, Tống Hân Nghiên.

Đó là hình ảnh Tống Hân Nghiên ngồi lên trên người Tưởng Tử Hàn cạnh bên bàn ăn tại khách sạn.

Dạ Vũ Đình có thể nhận ra được, vì bộ quần áo trên người cô chính là bộ quần áo cô đã mặc vào đêm say rượu đó.

Người đàn ông nghiến chặt răng, tay đang cầm điện thoại run lên, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Tưởng Tử Hàn!

Áp suất không khí trong nhà hàng đột ngột giảm xuống đến mức cực hạn.

“Ầm...”

Điện thoại di động bay ra ngoài, đáp xuống nền đất và vỡ tan tành.

Phục vụ trong nhà hàng đều sửng sốt, sợ hãi đến co rúm lại.

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình đỏ ngầu lên, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tống Hân Nghiên, sao em dám!

Anh ta tốt với cô như vậy, tốt đến độ sắp biến mình thành con chó dính người luôn rồi.

Anh ta có thể vì cô mà chẳng tiếc phế đi đôi chân của mình.

Còn cô thì sao?

Nói là xã giao công việc, nhưng thực chất thì đêm đó phải đi tằng tịu cùng với Tưởng Tử Hàn chứ gì!

Cô thèm thuồng đến vậy sao?

Cô xem anh ta là gì?

Lốp xe dự phòng hay là thằng ngu!

Dạ Vũ Đình giận dữ gạt tay, tất cả bộ ăn trên bao bao gồm bát đũa dao nĩa đều rơi vỡ tan tành.

Cả phòng đều im lặng.

Những nhân viên phục vụ xung quanh lặng lẽ lui đi ra xa hơn.

Dạ Vũ Đình túm lấy khăn trải bàn rồi nhắm chặt mắt lại.

Phải mất một lúc lâu sau, cơn giận dữ khủng khiếp này mới hoàn toàn được trấn áp xuống sâu đáy lòng.

“Dọn dẹp sạch sẽ! Bày món lên lần nữa!” Anh ta lạnh lùng phân phó.

“Vâng.”

Phục vụ được đào tạo bài bản, hành động vừa nhanh chóng lại lặng yên không một tiếng động.

Không bao lâu, nhà hàng đã khôi phục lại như lúc đầu.

Thậm chí những món ăn trên bàn cũng được bày ra y hệt như trước đó.

Sau khi trang điểm lại xong, Tống Hân Nghiên mới quay về.

Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng động, sự lạnh lùng trong đáy mắt anh ta hoàn toàn biến mất: “Sao đi lâu thế?”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, lửa giận trong lòng lại trào lên: “Sắc mặt em không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì à?”

Vừa rồi cô sẽ không... sẽ không tư tình với người đàn ông khác đấy chứ?

Vẻ mặt có sự khác thường rõ rệt.

Tống Hân Nghiên cảm thấy như bị cọc cắm vào sống lưng, cô cứng đơ người đến mức khó thở.

Cô né tránh ánh mắt của anh ta, đáp lại bằng giọng nói hơi khàn: “Đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng em tự giải quyết được rồi.”

Bàn tay đặt dưới bàn của Dạ Vũ Đình lại siết chặt khăn trải.

Cô ngồi thẳng tắp, đầu hơi cụp xuống, chiếc cổ thon gầy với độ cong tuyệt đẹp.

Dạ Vũ Đình chợt cảm thấy mình có một nỗi kích động muốn bẻ gãy chiếc cổ đó của cô!

Tống Hân Nghiên lơ đãng không phát giác sự khác thường của Dạ Vũ Đình, cô mệt mỏi nói tiếp: “Chỉ là chuyện này có thể làm liên lụy đến anh và nhà họ Dạ...”

Sắc mặt Dạ Vũ Đình lạnh đi, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Mẹ anh làm khó dễ em à?”

“Không phải.” Tống Hân Nghiên vội lắc đầu.

Cô ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông tuấn tú và ấm áp trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấy đang bao lấy cô.

Tống Hân Nghiên cảm thấy khó xử và áy náy, xấu hổ đến mức hận không thể tìm thấy một kẽ hở để trốn mình trong đó.

Cô khó khăn mở lời: “Dạ Vũ Đình, xin lỗi, em...”

Lời đã đến bên môi, cô lại lần nữa tránh đi ánh mắt anh ta, mệt mỏi nói: “Hiện tại em chưa xác định được cho nên không muốn nói bừa... Anh cho em thêm chút thời gian đi, em...”

“Không biết nên nói như nào à?”

Tống Hân Nghiên im lặng.

Người đàn ông mỉm cười nho nhã: “Không biết nói như thế nào thì đừng nói, chờ khi nào em muốn nói thì hẵng nói với anh. Hân Nghiên, anh tin tưởng thái độ làm người của em. Bất kể là ai, nếu người đó dám làm khó dễ em, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó đâu!”

Khi câu cuối cùng được thốt ra còn chứa cả sát khí và sự tàn nhẫn.