Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1204




CHƯƠNG 1204

Thấy hai đứa ăn ngon lành thỏa mãn ra mặt, Tống Hân Nghiên cũng vui vẻ mỉm cười.

Đồ ăn vị cay rất ít, chẳng mấy chốc đã thấy đáy, hai nhóc con vì miếng thịt cuối cùng mà tranh luận không thôi.

Tống Hân Nghiên cũng không ngăn cản.

Cô cười tủm tỉm nhìn hai đứa, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Tưởng Minh Triết.

Ba Tưởng Minh Triết là Tưởng Diệc Sâm.

Nghĩ đến Tưởng Diệc Sâm, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà nhớ tới lời Dạ Vũ Đình trước đó.

Nếu giữa Tưởng Diệc Sâm và Tống Thanh Hoa có gì mờ ám thật, có lẽ nào Tưởng Minh Triết với Tống Thanh Hoa…

Nghĩ đến khả năng này, Tống Hân Nghiên giật thót.

Cô lại nhìn về phía Tưởng Minh Triết, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Cậu bé này xinh xắn đáng yêu, tóc hơi dài một chút, gần như trông giống hệt Tưởng Minh Trúc.

Nhìn kiểu gì cũng chẳng có điểm nào giống Tống Thanh Hoa cả…

Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng chốc hỗn loạn, suy nghĩ cũng lộn xộn hết cả lên, bay tận chín tầng trời.

Tống Thanh Hoa biết tung tích của con cô, lại có thông đồng với Tưởng Diệc Sâm. Vậy liệu có khả năng nào… Tưởng Minh Triết là con cô không?

Suy nghĩ này dọa Tống Hân Nghiên sững sờ tại trận, trái tim đập lỡ một nhịp, sau đó lần nữa sống lại, hoàn toàn loạn nhịp.

‘Thình thịch, thình thịch.’

Cô đè nén tâm tình kích động, gắng sức để giọng nói mình bình tĩnh lại: “Tiểu Triết, cháu có nhớ mẹ cháu trông như thế nào không?”

Nhóc con bị hỏi ngớ người.

Cậu bé ngơ ngác nhìn Tống Hân Nghiên, mờ mịt lắc đầu: “Dì Hân Nghiên, cháu không có mẹ.”

Đôi mắt to tròn sáng ngời của cậu bé lộ vẻ mất mát: “Cháu không có mẹ, càng chưa từng gặp mẹ. Trước khi gặp ba vẫn chỉ ở cùng dì bảo mẫu thôi…”

Hơi thở của Tống Hân Nghiên run rẩy, cảm xúc đang dùng hết sức đè nén lại đã thấp thoáng sắp bùng nổ rồi: “Vậy cháu còn nhớ lúc ấy cháu và dì bảo mẫu sống ở đâu không?”

Tưởng Minh Triết nghiêm túc nghĩ ngợi, lắc đầu: “Trước kia thì không biết. Nhưng giờ cháu biết rồi, đó là nước ngoài. Người ở đó không giống người bên này. Chỗ cháu ở khi ấy rất nhiều người da trắng, da đen, mắt xanh tóc vàng. Sau khi bay đến thủ đô, người ở đây khác hẳn bên đó. Mọi người đều da vàng tóc đen như cháu. Bà nội với em gái nói nơi này là nước Z, chúng ta là người nước Z…”

Không biết tại sao, Tống Hân Nghiên bỗng dưng rất muốn khóc.

Hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nói cũng khản đặc: “Vậy Tiểu Triết còn nhớ nơi đó là nước nào? Thành phố nào không?”

Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu: “Cháu không biết. Cháu rất ít ra ngoài, mỗi ngày đều có rất nhiều thầy cô đến nhà dạy cháu học, nhưng bọn họ đều nói tiếng phổ thông nước Z…”

Tưởng Minh Trúc ăn được miếng thịt cay cuối cùng như ý nguyện.