Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1203




CHƯƠNG 1203

Tưởng Minh Trúc phồng mang trợn má: “Đừng xoa loạn kiểu tóc của con, thục nữ ra ngoài sao có thể đầu bù tóc rối được.”

Tống Hân Nghiên cố ý trêu ghẹo: “Nhưng trần đời có thấy cô thục nữ nào chỉ dùng nắm tay nói chuyện đâu.”

Tưởng Minh Trúc trợn nguýt mắt sang: “Đấy là con đang bảo vệ quyền lợi của bản thân, bảo vệ chính mình.”

“Được rồi.” Vất vả lắm mới gặp được một lần, Tống Hân Nghiên cũng không muốn chọc bé con buồn bực.

Cô đánh mắt nhìn chiếc ghế dài cách đó không xa, tài xế và bảo mẫu nhà họ Tưởng ngồi bên đó.

Hai người tập trung tinh thần cao độ, nhìn chằm chằm bên này không rời một khắc.

Tống Hân Nghiên hất cằm ý bảo sau lưng hai bé, hạ giọng hỏi: “Hai đứa treo đầu dê bán thịt chó như thế, không sợ bọn họ nói cho người lớn trong nhà à?”

“Không đâu ạ.”

Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Chúng cháu đã thu mua bọn họ rồi.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Đúng là con nhà giàu có khác, mới tí tuổi mà đã hiểu biết, giác ngộ, thủ đoạn thế này… cô tự cảm thấy mình còn không bằng…

Tống Hân Nghiên giơ ngón cái với hai bé con, lấy tiền lì xì chuẩn bị sẵn ra: “Lì xì năm mới, tuy hơi muộn nhưng cũng là tấm lòng của dì.”

“Cảm ơn dì ạ.” Tưởng Minh Triết hưng phấn nhận lấy.

Tưởng Minh Trúc giả bộ kiêu ngạo gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn ra vẻ thành thục tràn đầy ý cười không kiềm được: “Cảm ơn.”

Phản ứng của hai nhóc cưng khiến Tống Hân Nghiên vui vẻ không thôi.

Cô nghiêng người tới, lần lượt thơm mỗi đứa một cái: “Không cần cảm ơn.”

Quý ông nhỏ Tưởng Minh Triết vuốt nơi được hôn, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ: “Chúng… Chúng cháu cũng chuẩn bị quà cho dì.”

“Ồ, là cái gì vậy?”

Tưởng Minh Triết ngượng ngùng cầm một bao lì xì trong túi áo vest ra, đưa hai tay tới: “Chúc mừng sản phẩm mới của dì Hân Nghiên thành công.”

Tưởng Minh Trúc ngoài lạnh trong nóng, mím đôi môi nhỏ nhắn hồng phấn lại: “Con chung với Minh Triết, không cần cảm ơn.”

Bao lì xì hơi mỏng, sờ không ra bên trong là cái gì, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên lại như đánh đổ vại mật, vừa ngọt ngào lại vừa cảm động.

Cô thỏa mãn đến mức hai mắt ướt át.

Cô đưa hai bé con đến nhà hàng tư, gọi một bàn đồ ăn phù hợp cho trẻ nhỏ.

Tưởng Minh Trúc không hài lòng, nằng nặc đòi thêm vài món vị nặng.

Lần trước dạ dày cô bé bị thương đã tạo thành bóng ma cho Tống Hân Nghiên, nhưng cô lại không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể chọn thêm hai món hơi có vị cay.

Đồ ăn đã được bưng lên.

Hai bé con khen hai món cay không dứt miệng.