Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1084




CHƯƠNG 1084

Tống Hân Nghiên cũng đi theo cùng ngồi lên xe.

Cửa xe đang đóng lại, Cố Vũ Tùng chặn ở cửa xe rồi nhảy lên nói: “Tôi là bác sĩ, để tôi đi cùng phòng khi có trường hợp khẩn cấp gì thì có thể ứng biến được.”

Trên người của anh ta cũng bị thương rất nhiều, nhưng đều không quá nghiêm trọng.

Tưởng Khải Chính cũng không cản: “Mấy đứa đều là bạn của Tử Hàn, nó tin tưởng mấy đứa nhiều hơn so với bác. Có mấy đứa đi cùng, bác cũng yên tâm hơn được chút. Đi mau đi.”

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Dọc đường đi, Tưởng Tử Hàn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, vết thương nơi gáy liên tục chảy máu không cầm lại được, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn trên quần của Tống Hân Nghiên.

Cô sợ đến mức đồng tư co thắt lại, lòng đau đến mức cả người cứ run lên cầm cập không thôi: “Tưởng Tử Hàn… Anh cố chịu đi… Anh nhất định không được có chuyện gì đâu, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em rồi…”

Anh đã nói muốn tìm con về giúp cho em, muốn sống cùng với em tới răng long đầu bạc…

Từng chuyện anh hứa với em đều chưa làm được, anh không thể bỏ lại em một mình.

Tưởng Tử Hàn, anh nhất định phải bình an.

Chỉ cần anh có thể tỉnh lại, em sẽ không chọc tức anh nữa, cũng sẽ không tiếp tục cáu gắt với anh nữa.

Những ân oán đời trước, em cũng sẽ không lấy đó mà hằn học với anh nữa, chúng ta bỏ qua hết tất cả…

Cô nghẹn ngào khẽ nói, cuối cùng khóc đến nỗi không còn nói được gì.

Xe đã nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn lập tức được đưa tới phòng cấp cứu.

Trên mặt Tưởng Khải Chính ngập tràn vẻ sốt ruột, hệt một dáng vẻ của người cha hiền từ.

Ông ta túm lấy bác sĩ đang chuẩn bị vào phòng cấp cứu, nói: “Bác sĩ, cho dù có mất bao lâu cũng được, các anh nhất định phải nhanh chóng cứu con trai của tôi, cho dù có tốn bao nhiêu nữa tôi cũng không tiếc.”

Bác sĩ vội buông một câu sẽ cố gắng hết sức rồi đẩy ông ta ra, đi vào trong phòng.

Cả người Tưởng Khải Chính cũng mất sức, ngồi phịch xuống hàng ghế chờ trong hành lang.

Phòng cấp cứu sáng đèn màu xanh.

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu xanh biếc kia, cả người không nhịn được mà run rẩy liên hồi.

Cố Vũ Tùng trên mặt bầm dập vết thương cầm cốc nước nóng mang tới: “Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất, bác Tưởng đã làm ăn ở đây lâu vậy rồi, có rất nhiều mối quan hệ. Anh Hàn lại là con trai ruột của ông ấy, còn là trụ cột của nhà họ Tưởng, dù công hay tư thì ông ấy nhất định sẽ dốc toàn lực cứu anh ấy.”

Hai mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đóng chặt của phòng cấp cứu, tựa như không nghe thấy lời anh ta đang nói.

Quần áo trên người cô rách bươm.

Tưởng Khải Chính sai người mang một bộ quần áo khác tới.

Tống Hân Nghiên chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng cầm lấy.

Cố Vũ Tùng đặt cốc nước xuống, cầm lấy bộ quần áo rồi tự tay khoác lên người của cô.