Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1083




CHƯƠNG 1083

“Anh Hàn!”

“Sếp!”

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức nổi giận, vùng vẫy dữ dội…

“Tưởng Tử Hàn… Tưởng Tử Hàn… Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ…”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ đến dọa người, giọng nói vô thức trở nên run rẩy.

Tay cô đè lên vết thương sau gáy của Tưởng Tử Hàn, gọi từng tiếng.

Nhưng nét mặt người đàn ông nằm trong lòng cô lại trắng bệch, không hề có chút phản ứng.

Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, nỗi kinh hoàng, lo lắng, bất lực từ từ dâng trào.

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức cũng tức giận đến đỏ mắt.

“Tôi liều mạng với các người!”

Cố Vũ Tùng giãy khỏi sự kiểm soát, sau đó liều mạng xông lên.

Nhóm người áo đen liếc mắt ra hiệu với nhau, chia nhau ra hành động.

Đối phó với Cố Vũ Tùng, áp chế Chúc Minh Đức.

Có người xông lên phía trước muốn kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi người Tưởng Tử Hàn, nắm lấy quần áo của cô, hai mắt sáng lên rồi bắt đầu xé rách.

Cảnh tượng vô cùng thảm khốc và hỗn loạn!

Chưa được vài chiêu, Cố Vũ Tùng đã thất bại thảm hại, quần áo Tống Hân Nghiên cũng bị xé rách nát.

Ngay lúc mấy người bọn họ đang tuyệt vọng thì có xe từ chạy tới từ phía biệt thự, chẳng mấy chốc đã đến gần.

Vài chiếc xe khác dừng lại theo.

Tưởng Khải Chính dẫn theo vài vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc, nhảy xuống xe lao tới.

“Dừng tay!”

Tưởng Khải Chính dẫn theo không nhiều người, nhưng thắng ở chỗ ít nhưng chất lượng.

Có vệ sĩ nhập cuộc, tình hình lập tức thay đổi.

Những người áo đen thấy không ổn, nhanh chóng bỏ lại Tống Hân Nghiên và những người khác để tháo chạy.

Tưởng Tử Hàn và những người khác bị thương, Tưởng Khải Chính cũng không có tâm trạng đuổi theo bọn họ nữa: “Mấy đứa đều không sao chứ? Tử Hàn đâu rồi?”

Vừa được tự do, Tống Hân Nghiên đã lập tức nhào tới chỗ của Tưởng Tử Hàn: “Tưởng Tử Hàn… Tử Hàn… Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà… Đừng làm em sợ…”

Cô sờ s0ạng trên người Tưởng Tử Hàn, muốn kiểm tra vết thương của anh.

Nhưng lòng cô hiện tại đang rối loạn toàn tập, tay run lẩy bẩy không còn cảm giác, có mò mẫm như nào cũng đều không tìm ra được.

Tống Hân Nghiên vừa sợ lại vừa sốt ruột, nước mắt không ngừng rơi lã chã trên mặt.

Tưởng Khải Chính nghe được tiếng động mới nhìn tới con trai đang nằm trên đất.

Ông ta nhào tới, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Mau gọi xe cấp cứu… Không kịp nữa rồi, mau nhanh chóng đưa nó lên xe…”

Vệ sĩ lập tức khiêng Tưởng Tử Hàn lên xe.