Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1054




CHƯƠNG 1054

Cũng không biết cô nói người, hay nói trò chơi.

Tưởng Tử Hàn đã ngồi lên bàn xoay của vòng quay ngựa gỗ, vỗ lên con ngụa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ anh cũng rất muốn đến đây, nhưng lúc nhỏ không có ai đi cùng, lớn hơn một chút đã có thể tự mình chơi thì lại không có thời gian. Đến khi có thời gian thì đã qua cái tuổi kia rồi.”

Anh quay đầu, đưa tay ra với cô: “Bây giờ dù sau không có ai nhìn thấy, cho dù chơi cũng không mất mặt…”

Sự tức giận của Tống Hân Nghiên đột nhiên trở thành sự cay đắng.

Cô không vui nói: “Tôi không phải là người?”

Sự lạnh lùng trong mắt Tưởng Tử Hàn dần biến mất, nghiêng người nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, kéo cô lên bàn xoay: “Em là người độc nhất vô nhị cùng anh mất mặt.”

Tống Hân Nghiên từ chối.

Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Chuyện mất mặt nhất trong đời anh cũng đã nói cho em biết rồi, cũng để em nhìn thấy rồi, em còn sợ mất mặt cùng với anh?”

Cúi xuống, không quan tâm đ ến sự phản đối của Tống Hân Nghiên, cưỡng ép ôm eo, bế cô lên, đặt lên lưng con ngựa nhỏ mà anh đã chọn.

“Ya!”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc, vội vàng nắm lấy chiếc khung sắt cố định con ngựa gỗ.

Vẫn chưa bình tĩnh lại, phía sau đột nhiên bị ôm chặt, một lồ ng ngực dán chặt vào.

Tưởng Tử Hàn ôm lấy cô từ phía sau,bật tai nghe: “Có thể bắt đầu rồi.”

Âm nhạc vui nhộn vang lên, vòng quay ngựa gỗ lập tức quay, con ngựa gỗ chở hai người nâng lên hạ xuống trong tiếng nhạc.

Âm nhạc là một bài hát thiếu nhi bọn họ đã nghe nhiều nên thuộc từ khi còn nhỏ.

Trò chơi là trò chơi lúc nhỏ đã từng ngưỡng mộ người bên cạnh được chơi.

Trong bầu không khí âm nhạc, những bông tuyết nhỏ bay trong màn đêm đều mang theo sắc màu của kí ức, khiến người khác quên đi tuổi tác, quên đi những sự phiền muộn và không vui.

Khu vui chơi gập tràn màu sắc dần trở nên nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn lại con ngựa gỗ nâng lên hạ xuống, và âm nhạc giống như không bao giờ dừng lại…

Tống Hân Nghiên dần thả lỏng cơ thể đang căng cứng, vô thức đặt tất cả trọng lượng cơ thể vào vòng tay của người phía sau.

Ánh mắt cô rơi vào không trung, tự giễu nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như tôi nói tôi chưa từng chơi những trò chơi mà bé gái thích chơi, anh có tin không?”

Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên đau nhói.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, khẽ nói: “Không phải không tin, mà anh biết.”

Anh ôm chặt cô vào lòng, cằm gác lên bờ vai gầy gò của cô: “Lúc còn bé, em trông như rất nhiều ngôi sao xoay quanh mặt trăng, thế hệ đó nhà họ Tống toàn là con trai, chỉ có một mình em là con gái, nhưng từ nhỏ em đã không xem mình là công chúa. Ngược lại, em còn cố gắng hơn những người anh em kia. Lúc bọn họ chơi, em lại học tập, lúc bọn họ đón lễ tết, em cũng đang học tập…”

Giọng nói của anh trầm và thấp, lộ ra sự đau lòng.