Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1053




CHƯƠNG 1053

Tưởng Tử Hàn giống như không nghe thấy, đi sau nhân viên đi vào bên trong.

Đêm Giáng sinh, trẻ con đến khu vui chơi là rất bình thường, Tống Hân Nghiên cứ nghĩ tiếng gió và tuyết che lấp đi giọng nói của mình, cũng không nghi ngờ gì nhiều đi theo.

Tiếng nhạc trong khu vui chơi vui vẻ và ồn ào.

Các thiết bị trò chơi đều sáng đèn, tổ hợp thành một cảnh tượng náo nhiệt.

Nhưng một khu vui chơi như thế này, ngoài mấy người bọn họ lại không có một khách nào.

Sau khi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đi vào, cửa lớn của khu vui chơi cách một tiếng, rơi xuống một chiếc khóa điện tử.

Cô nghi hoặc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy có nhân viên đặt một biển thông báo đóng cửa ở trước cửa.

“Không phải anh định bao cả khu vui chơi đấy chứ?” Cô giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhướng mày hỏi Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn lóe lên một tia xảo quyệt mà người khác khó nhận ra: “Anh vì người phụ nữ của mình mà bao cả khu vui chơi, không nên sao?”

“Người phụ nữ?”

Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn lập tức cứng đờ.

Anh khẽ ho một tiếng: “Em nghe nhầm rồi, anh nói là con gái.”

Anh liếc nhìn Tống Hân Nghiên: “Không phải em nghĩ anh đặc biệt bao cả khu vui chơi vì em đấy chứ?”
Không hiểu sao ngực Tống Hân Nghiên bùng lên một ngọn lửa.

Hôm nay đã tự mình đa tình một lần, một ngày phạm cùng một lỗi đến hai lần, có phải cô rất ngu ngốc?

Cô chế giễu nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến để thăm Minh Trúc.”

Bỏ lại anh, sải bước đi về phía trước.

Tưởng Tử Hàn khẽ cong môi.

Nhân viên dẫn hai người đi đến trung tâm của khu vui chơi, cung kính đưa ra một tấm thẻ: “Hai người muốn chơi trò gì thì chỉ cần quẹt thẻ. Vì để không làm phiền hai người trải nghiệm trò chơi, chúng tôi đã tiến hành thanh lọc cả khu vui chơi, tất cả nhân viên đều đã rời đi. Đến lúc đó hai người cần gì, thì dùng tai nghe gọi chúng tôi là được.”

Nói xong, lại đưa một chiếc tai nghe ra, nói qua về cách sử dụng rồi lập tức rời đi.

“Hai người!”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên không được vui, đột nhiên dâng lên cảm giác không vui khi bị người khác lừa gạt.

Cô nghiến răng: “Không phải anh nói đưa tôi đi gặp Minh Trúc sao? Con bé đâu?”

“Trẻ con đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, cần phải nghỉ ngơi đúng giờ, lúc này, con bé đã đi ngủ rồi.”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn không chút thay đổi, nói dối.

Tống Hân Nghiên suýt nữa bị tức đến mức bật cười: “Tưởng Tử Hàn, anh…haiz….”

Cô vẫn chưa nói xong, đã bị Tưởng Tử Hàn ngắt lời: “Muốn chơi cái gì?”

Anh cưỡng ép kéo cô đi về phía vòng quay ngựa gỗ gần bọn họ nhất, tự hỏi tự trả lời: “Vậy thì chơi trò gần trước, mỗi trò đều chơi một lần.”

Cơn giận nghẹn ở ngực Tống Hân Nghiên, nhổ ra không được, mà nuốt vào cũng không xong.

Cô hất tay anh ra: “Tưởng Tử Hàn, anh có thấy mình ấu trĩ không?”