Duyên Trời Ban Em Về

Chương 57: Em gái mưa




Sau khi để Thế Anh điên cuồng oanh tạc sân đua Phong liền chạy xe ngăn trước đầu xe anh làm anh phanh gấp tí lật xe .Anh bỏ dây an toàn xuống xe mặt hằm hằm túm lấy cổ áo của Phong .Phong biết đã thật sự chọc vào ổ kiến lửa nhưng vì đã đâm lao thôi thì theo lao vậy .Phong chắp hai tay vào xin thằng bạn mình chứ không để tên điên này mà đánh thì có mà năm sau mồ xanh cỏ, nhanh chóng lên tiếng : Này mày với Minh đẫn tao ra sân bay nhé gấp lắm rồi tao có chuyện cần bay đi Thái Lan

- Thằng điên mày đi Thái Lan thì tao liên quan cái gì mà tao phải đưa mày đi – Anh nổi điên lên quát vô mặt Phong

- Thôi tao xin mày với Minh dẫn tao đi đi tao có chuyện cần bọn mày giúp thật sự

Anh thật sự đã quá khó chịu không muuón đôi co với tên điên kia nữa nên đành thuận theo ý lái xe ra sân bay để tống cổ thằng lắm mồm ra khỏi đây nhưng không ngờ lại bị hai tên bạn tính kế vừa đến sân bay thì đã thấy một người ăn mặc rách trên rách dưới chả khác gì ăn mày thời đại mới

- Aaaa anh Thế Anh em mừng lắm cuối cùng anh cũng đến – Thư khi thấy bóng dáng của anh thì mừng không nói lên lời .



Anh thì đã khó chịu rồi còn thấy cái đứa con gái nào rách trên rách dưới đầu xanh xanh đỏ đỏ cứ gọi tên mình thì điên tiết thôi rồi tính quay ra xe đi về vì biết đã bị tính kế vì không thấy hai thằng bạn khùng của mình đâu nữa nhưng chưa kịp quay đi bóng dáng yêu nghiệt của con bé đó đã ngã nhào vào lòng anh .Anh ghét bỏ không thèm đỡ nhưng nào ngờ cảnh tượng ấy đã được thu vào khung ảnh của tên săn ảnh giỏi nhất đất Thủ Đô này đâu .Thư khi thấy anh tỏ vẻ ghét bỏ mình thì khá tủi thân

- Anh không nhớ em à ?

- Không – Anh chán ghét mà trả lời .

Thư ủ rũ .Anh thấy thế liền quay đầu ra về .Thư thấy anh ra về thì vội lấy hành lí của mình rồi chạy theo anh nhưng đáng tiếc đã không kịp .Thư nở một nụ cười đau khổ rồi lẩm bẩm nói : Thế Anh ạ nhất định em sẽ làm vợ anh .Em hứa đấy nhất định

Thế Anh trên đường về thì trong đầu liên tục suy nghĩ đến cô .Ngày hôm ấy cô đi mà anh mãi không gọi được anh sợ anh sợ cô sẽ bỏ đi như năm ấy anh điên cuồng kêu người đi tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không được .Đến khi thấy dáng vẻ vui vẻ của cô khi trở về anh liền mất quyền kiểm soát lao đến cô .Khi nhận được cú tát của cô anh thật sự đã tỉnh ngộ anh đã quá mất bình tĩnh anh muốn xin lỗi cô nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô anh đành bất lực mà rời khỏi nhà .Nhưng không ngờ cô đã tránh mặt anh cô tránh bằng bất kì giá nào .Anh thật sự đã quá sai anh sai từ ngày để cô rời đi 13 năm trước anh sai vì tại sao giá như ngày ấy ôm cô chặt hơn một lúc thì chắc có lẽ cô sẽ không rời đi .Anh trở về nhà trong một bộ dạng vô cùng thảm hại .Trước khi vào nhà anh đã đứng dưới mưa rất lâu anh thực sự rất muốn ôm cô anh muốn xin lỗi cô nhưng sự trốn tránh sợ hãi của cô làm anh không dám .Anh sợ nếu thật sự đến cô sẽ rời đi vì cô sợ nên anh chỉ dám đứng từ xa mà nhìn cô .Đúng là cuộc đời này Hà Chung Thế Anh chỉ sai trước một người thôi Phạm Trịnh Minh Ngọc . Anh ngồi thẫn thờ mà cười khổ .Thật sự anh không thể nào chợp mắt được một ít nào mỗi lần nhắm mắt bộ dạng sợ hãi của cô sẽ xuất hiện trong tâm trí anh .Anh đành với lấy trong tủ mấy viên thuốc ngủ rồi nằm xuống dần chìm vào giấc ngủ trong sự hối hận muộn màng .