“Mọi người chú ý, chú ý!
Hai tuần nữa trường mình tổ chức hội trại hè nhằm gây quỹ từ thiện ủng hộ nạn nhân chất độc màu da cam, hội trại diễn ra trong vòng hai ngày một đêm. Trong hội trại này, mỗi lớp đăng ký một gian hàng buôn bán và năm mươi phần trăm lợi nhuận sẽ được trích ra đóng góp cho quỹ từ thiện. Mọi người nghe rõ chưa?”
Giọng của Quốc - lớp trưởng lớp kỹ thuật điện tử cất lên to, rõ, rành mạch từng câu chữ.
Tức thì cả lớp đồng thanh đáp lại.
“RÕ.”
Lớp kỹ thuật điện tử là một tập hợp bao gồm con trai, con trai và con trai. Lớp có hơn một trăm sinh viên nhưng chỉ có một bạn nữ duy nhất. Hiển nhiên bạn ấy đảm nhiệm luôn chức thủ quỹ. Mỗi ngày lễ dành cho phụ nữ, các bạn nam góp mỗi người một nghìn đồng cũng đủ mua được bó hoa tặng bạn nữ còn bạn nữ hẳn là người hạnh phúc nhất bởi dù có ngoại hình thế nào cũng vẫn xinh gái nhất.
Những ngày trước khi diễn ra hội trại, khắp nơi trong sân trường, phòng học, tiền sảnh đâu đâu cũng thấy các nhóm sinh viên tụ tập, bàn tán chuyện gì quan trọng lắm. Để dành được lợi thế các lớp phải giữ bí mật ý tưởng kinh doanh của mình và đặc biệt ai cũng muốn bốc thăm vị trí gian hàng lý tưởng.
Cán bộ lớp - Nguyên đang triển khai nội dung và thu thập ý kiến để lên kế hoạch cho lớp Thu. Với đặc thù chín mươi phần trăm nữ sinh, số lượng ý kiến đóng góp quá lớn nên việc chọn ra ý kiến hay nhất thật vất vả đúng là sinh viên khoa Ngữ văn đời sống tinh thần thật phong phú.
Cuộc đời sinh viên đáng nhớ nhất là khi tham gia các phong trào, hoạt động trường, đoàn, hội. Nhiệt huyết tuổi trẻ được đánh thức trong tâm hồn nếu ai đó đã đi hết những năm tháng sinh viên của đời mình mà không có ký ức về các hoạt động, phong trào thì thật đáng tiếc. Tuổi trẻ luôn cần những đam mê và nhiệt huyết bỏng cháy biến đam mê thành hiện thực hoặc chí ít cũng tích lũy thêm kinh nghiệm cuộc sống.
Mặt trời thức dậy, một ngày mới bắt đầu nhưng khác với mọi ngày ngày vì hôm nay là cuối tuần. Buổi sớm, thành phố vẫn đang trong giấc ngủ muộn yên ả và an bình, lác đác bóng dáng của các anh, chị, ông, bà, cụ tập thể dục ở công viên ven đường. Phải thức dậy sớm để tập thể mới có cơ hội được ngắm nhìn toàn cảnh thành phố yên bình biết bao nhiêu.
Đạp xe ra khỏi nhà khi mặt trời vừa mới nhú sau dãy núi xa xa. Trời sắp vào hè, ông mặt trời cũng thức dậy sớm, thong dong và chậm rãi, Long ngắm nhìn thật kĩ những góc phố thân quen cậu đã lãng quên bao ngày. Những cơn gió biển lay nhẹ hàng cây ven đường mát như lời chào hỏi thân tình. Dù nằm ở miền trung đầy nắng và gió nhưng Quy Nhơn luôn được biển cả ưu ái những làn gió mát trong lành. Thành phố đẹp không phải vì quá hào hoa và bóng nhoáng mà đẹp vì sự lãng mạn chất chứa trong tâm tình.
Hoàng đã đợi Long ở góc nhỏ công viên nước tự bao giờ. Họ hẹn nhau cùng đua xe nhưng vì mải mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành phố nên Long đến muộn.
“Cậu đợi lâu chưa?”
Long hỏi với nét mặt hơi ái ngại vì sự trễ hẹn của mình.
“Mình cũng mới tới thôi.”
Hoàng khẽ cười vui vẻ.
Rồi họ cùng nhau hào hứng đạp xe chạy thẳng tới đường Lý Thường Kiệt, rẽ qua đường Trần Hưng Đạo đến cầu Nhơn Hội. Quán cà phê hai bên đường lác đác những vị khách đầu tiên, âm nhạc vang lên khắp mọi nơi đó là cách riêng để đón chào ngày mới ở thành phố mến khách này.. Còn điều gì tuyệt vời hơn ngồi nhâm nhi tách cà phê, nghe vài bản nhạc và trò chuyện cùng bạn bè ngày cuối tuần. Cuộc sống sẽ vơi bớt mỏi mệt với những khoảnh khắc như thế trong đời.
Lâu rồi Long không đi chơi cùng bạn bè bởi cậu chẳng có lấy người bạn nào ngoại trừ Thu. Cầu Nhơn Hội hôm nay vắng thưa người cả cây cầu dài và rộng chỉ có hai người bọn họ. Không gian dài và rộng mênh mông, hai chiếc xe đạp bon bon trên chiếc cầu rải nhựa vượt biển, cuộc đời sẽ rất thú vị nếu ta tìm được đam mê hay một người bạn để chia sẻ tâm tình.
Long đạp xe vượt lên trên bỏ lại Hoàng ở phía sau, cậu quay lại nhìn Hoàng với nụ cười đắc thắng. Không để yên, Hoàng bất ngờ tăng tốc vượt lên đuổi kịp rồi vượt qua. Cuộc đua cứ thể diễn ra, niềm vui cứ hiện rõ trên gương mặt điển trai của họ. Họ như một đôi bạn tri kỷ dù đã bao năm không gặp nhau nhưng tình bạn vẫn vẹn nguyên trong ký ức.
Sang đến đầu cầu bên kia, hai người dừng lại to nhỏ với nhau điều gì rồi tiếp tục đạp xe về thành phố. Ra khỏi trung tâm thành phố sáng cuối tuần là một chuyến dã ngoại nho nhỏ và thú vị của hai chàng trai trẻ.
Ngày tổ chức hội trại đã cận kề, công tác chuẩn bị ý tưởng, kế hoạch, nhân sự của các lớp cơ bản đã hoàn tất. Các lớp bắt đầu bốc thăm vị trí mở gian hàng ai cũng mong muốn gian hàng của mình có mặt tiền đẹp và thuận lợi cho việc buôn bán.
“Thu này, chắc mặt hàng của chúng ta sẽ bán rất chạy, mình tin chắc các bạn nữ sẽ rất thích và các bạn nam cũng sẽ mua để tặng người yêu.”
Nguyên cầm hàng mẫu trên tay hí hửng dự đoán về sự thành công hứa hẹn doanh thu khủng cho gian hàng của lớp mình.
“Mình cũng hy vọng được vậy.”
Không lạc quan được như Nguyên, Thu chỉ đáp nhẹ vì vẫn chưa biết được các lớp khác buôn bán gì.
Một ngày trước khi hội trại chính thức diễn ra, không khí sân trường nhộn nhịp hẳn lên. Nam sinh dựng lều cắm trại, nữ sinh trang trí bên trong và bên ngoài, trưng bày các mặt hàng chuẩn bị ngày khai trương. Có lớp chuẩn bị tờ rơi quảng cáo, quảng bá rầm rộ mọi người vận động bạn bè, người thân đến ủng hộ. Nhìn mọi người bận rộn hệt như những cô chủ, cậu chủ lần đầu mở cửa hàng tự lập khung cảnh này thật khiến người ta liên tưởng đến một thành phố sầm uất được thu nhỏ trong sân trường đại học và các cô, cậu sinh viên là chủ nhân thành phố ấy.
Bảy giờ ba mươi sáng, khi bài diễn văn khai trương hội chợ kết thúc, mọi người háo hức mở cửa buôn bán. Các thành viên lớp tập trung rất nhanh nhưng thật ra có nhiều bạn đã ở lại từ đêm qua để công tác chuẩn bị được kỹ càng. Khuôn viên trường rộng hơn 10ha, quy mô lên đến trên dưới ba mươi nghìn sinh viên đủ các hệ đào tạo, đây vả là một môi trường kinh doanh lý tưởng.
Các gian hàng được trang trí đủ phong cách với các mặt hàng phong phú, đa dạng nhưng phổ biến nhất là đồ ăn vặt và quà lưu niệm. Chúng được bố trí san sát nhau tạo thành những dãy phố tít tắp chạy dài đến vô tận.
Cả ngày buôn bán bận rộn, buổi tối Thu và Nguyên đi dạo phố đúng nghĩa. Họ đi qua các gian hàng khác để ủng hộ “đồng nghiệp” và tìm hiểu phương thức buôn bán.
Đang đứng ở gian hàng của lớp Tài chính ngân hàng E, nhìn sang phía đối diện đông nghịt người. Nguyên tò mò rủ Thu qua bên đó xem sao, trước gian hàng không còn chỗ trống, các bạn nam đứng kín bên trong và bên ngoài, tiếng hò reo rộn ràng. Bước tới gần hơn, một nam sinh đứng trước đang chăm chỉ phát tờ rơi, gương mặt lạnh lùng làm việc như một cỗ máy. Cậu phát hết tờ này đến tờ khác, thỉnh thoảng cậu đôi chút ái ngại khi các bạn nữ cứ nhìn chằm chằm vào mình hay buông lời bông đùa.
“Kia có phải là anh chàng hot boy “đình đám” không nhỉ?”
Nguyên nhìn về phía Long rồi quay sang hỏi Thu.
Thu ngập ngừng rồi quay lại trả lời cô bạn.
“Ừ.”
Thu nghĩ thầm: Sao cậu ấy lại đi phát tờ rơi thế này bỗng Hoàng từ trong gian hàng bước ra.
“Thu, cậu cũng đến ủng hộ à?”
Thấy Hoàng cô không khỏi ngạc nhiên, hóa ra cậu ta cũng tình nghĩa ghê, cất công đi ủng hộ bạn bè. Nghe thấy tiếng người quen, Long nhìn sang, cậu hơi xấu hổ vì để cô nhìn thấy mình với bộ dạng thế này.
“Long, lớp cậu bán gì vậy?”
Thu vẫn chưa nhận ra tình hình hỗn loạn ở gian hàng này là sao nữa.
“Lớp mình tổ chức bán vé hát karaoke, cậu cũng mua vé vào hát ủng hộ bọn mình nhé.”
Thu hơi bất ngờ, bên trong trại một bạn nữ đang hát còn các bạn nam cổ vũ nhiệt tình, đây hệt như một sân khấu âm nhạc sôi động thu nhỏ. Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên rầm rộ mỗi khi ca sĩ kết thúc phần biểu diễn và chào tạm biệt khán giả. Nguyên ghé vào tai Thu nói nhỏ:
“Hai người quen nhau hả?”
Thu thì thầm gì đó với cô bạn không ai nghe rõ cả.
Nhìn sắc mặt hiện tại đủ hiểu rằng Nguyên như vừa biết được một thông tin quan trọng có một không hai. Nguyên rất hào hứng với hoạt động này, cầm chiếc vé trên tay nhưng với tình hình buôn may bán đắt thế này biết đến bao giờ mới tới lượt.
Mãi nói chuyện, Long quên mất nhiệm vụ phát tờ rơi của mình. Công nhận mặc dù lớp toàn con trai nhưng cũng nghĩ ra kế sách “mỹ nam kế” để câu khách lợi hại thế này chắc khi trở về lớp Thu cũng nên áp dụng chiêu thức này ngay kẻo muộn.
“Mọi người chú ý! Hôm nay đến tham gia chương trình “Sing a song - Karaoke” của chúng ta còn có hai bạn nữ xinh xắn của khoa Ngữ Văn. Ưu tiên cho các cô gái mà còn là các cô gái xinh đẹp, ban tổ chức chúng tôi có chương trình khuyến mãi đặc biệt. Giá vé hai nghìn đồng một bài nhưng nếu hát ba bài liên tiếp sẽ được miễn phí thêm một bài.”
Tất cả các khán giả bất đắc dĩ vỗ tay giòn giã, hò reo phấn khích.
“Và sau đây xin mời hai ca sĩ của chúng ta lên sân khấu.”
Lời giới thiệu của MC vừa kết thúc, mọi ánh nhìn đều hướng về Thu và Nguyên. Nguyên là cán bộ lớp, phát biểu trước đám đông quen rồi nên có gì bỡ ngỡ. Thu lần đầu tiên gặp tình huống như thế này nên bối rối, mặt cô bắt đầu đỏ lự, hai bên má nóng hổi. Cô xưa nay vốn không mấy tự tin về giọng hát của mình chính vì thế tình huống thật trớ trêu.
Âm nhạc vang lên mạnh mẽ, sôi động, chiếc mic bắt đầu hoạt động với những câu đầu tiên. Tiếng vỗ tay rồi tiếng hát theo của những khán giả làm cô vơi đi sự lúng túng ban đầu. Đoạn điệp khúc lên cao với tinh thần bùng nổ, cô dường như quên hẳn nỗi sợ thay vào đó là sự tự tin và thoải mái. Dưới sân khấu bất chấp sự ồn ào, chàng trai vẫn đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn cô gái trên sân khấu đang say mê với những câu hát. Sau màn biểu diễn sôi động này có lẽ từ nay cô đã có fan hâm mộ nhưng không phải chỉ một người.