Duyên Số

Chương 16: Bạn thân




Đông đi, xuân qua rồi hè rón rén đến bên hiên, nắng vàng rực và hanh khô, nắng từ sáng sớm kéo dài đến chiều mụ. Những cơn gió biển chỉ làm dịu đi phần nào nắng nóng chứ không thể khiến không khí mát mẻ như mùa xuân. Mùa hè miền trung thường đi kèm với những cơn gió Lào nóng bức vào giữa mùa còn bây giờ mới đầu mùa.

Mùa hè năm nay Thu tiếp tục ở lại thành phố nhưng không phải một mình, Nguyên cũng ở lại cùng cô. Hai người quyết định đi làm kiếm thêm thu nhập và tích lũy kinh nghiệm cuộc sống bởi sau này khi ra trường kinh nghiệm luôn là điều gây ấn tượng đầu tiên với các nhà tuyển dụng.

Khi hè đến bạn bè ai cũng háo hức đợi đến ngày thi cuối cùng kết thúc đón xe về quê với gia đình. Người ở tỉnh gần đi xe buýt hoặc xe máy, người ở tỉnh xa đi xe khách. Sân trường trở nên vắng vẻ và buồn tênh vì thiếu đi những cô cậu sinh viên bao ngày. Thỉnh thoảng mới thấy bóng người một vài người, hầu hết là các anh chị cuối khoá ở lại làm khóa luận tốt nghiệp hoặc những người như Thu và Nguyên.

Lớp học võ học thêm bốn tuần nữa rồi kết thúc. Cô giáo cho các bạn nghĩ học để chuẩn bị thi cử và sẽ nghỉ đến hết mùa hè vào năm học mới sẽ tiếp tục.

Đã đến giờ học, Long vẫn chưa tới, Thu đứng một mình ở góc cửa sổ nhìn qua khu giảng đường đối diện, ánh đèn vẫn sáng qua các khung cửa. Mùa hè thường khiến người ta nghĩ về những hoạt động vui chơi và tháng ngày thư giãn bên bạn bè, gia đình, người thân tràn ngập yêu thương. Nhưng sao hè năm nay lại khẽ gieo vào lòng Thu một nỗi buồn dịu nhẹ. Hè rồi sẽ không đến trường, không học võ và ... không gặp nhau.

Càng nghĩ Thu lại càng buồn hơn, lòng cô như bầu trời mùa hè quang đãng bỗng một cơn mưa trái mùa lành lạnh ngang qua, mưa se sắt khẽ lạnh trái tim. Hai tháng hè, sẽ ngắn nếu tính theo lịch nhưng nếu đong bằng nỗi chờ mong sẽ rất dài.

Hiệu lệnh tập trung đã đến, mọi người xếp hàng ngay ngắn để chuẩn bị cho bài khởi động. Long đã đến từ lúc nào cô không hề biết, cậu nhìn cô với ánh mắt thân quen ngày nào nhưng kỳ lạ cậu không đi học một mình mà đến cùng một người bạn. Người bạn ấy cô chưa gặp lần nào và cũng chưa từng nghe Long kể qua.

Sau khi thực hiện xong các động tác khởi động chân tay, cả lớp được lệnh tập trung dưới sân trường để chạy.

Các bạn nam sẽ bắt đầu chạy trước năm vòng, còn nữ chạy ba vòng. Khoảng sân nơi chạy bộ không rộng lắm nhưng bao nhiêu đó đối với Thu giống như cực hình. Từ xưa đến nay chạy bộ chưa bao giờ làm cô thích thú khi còn học cấp ba chạy bộ là bộ môn cô ám ảnh nhất. Có thể vì thể trạng yếu đuối hay do bản thân cô ít vận động nên sức khoẻ ít dẻo dai.

Mới chạy được một vòng cô đã thấm mệt mồ hôi tuôn từ trên gương mặt dịu dàng, đầm đìa ở cổ rồi ướt đẫm cả áo. Mọi người ai cũng cố gắng kết thúc phần việc của mình thật tốt còn riêng Thu , cô chỉ cần hoàn thành thôi cũng đủ rồi. Kết thúc vòng thứ hai, cô bắt đầu đi bộ, đôi chân đã không thể nhất lên đều đặn như những bước chạy. Dù bị bỏ lại phía sau nhưng cô vẫn không ngừng cố gắng. Hai bên hông bắt đầu đau đó là trạng thái bị sốc hông thường thấy với những ai vận động quá sức. Đi bộ một đoạn rồi lại chạy, vừa chạy vừa hít thở sâu.

Nhìn sang phía đối diện Long và cậu bạn vẫn đang chạy bước chân nhanh thoăn thoắt dường như bài tập chạy bộ đối với hai người thật quá dễ dàng. Người ta thường ao ước những gì mình không có và ngưỡng mộ những ai làm được điều mình không làm được, Thu ước gì mình cũng được như hai người bọn họ. Nhìn họ vừa chạy vừa trò chuyện thong dong không như cô mỏi mệt vô cùng. Khoảnh sân lúc đầu không rộng lớn nhưng bây giờ đã rộng lớn vô cùng, cứ như thể có ai có tình nới rộng thêm.

Dừng chân, ngồi nghỉ bên ghế đá sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thu mệt lử người, thở không ra hơi.

“Cậu uống nước đi.”

Thu ngước mặt lên, trước mặt cô chàng trai cao lớn với nụ cười thân thiện nhưng không phải một mà có đến hai nụ cười giống nhau.

“Giới thiệu với cậu, đây là bạn của mình, tên Hoàng.”

“Rất vui được gặp bạn”.

Thu nhỏ nhẹ cất giọng, ánh mắt đôi chút bỡ ngỡ vì cô chưa từng nghe cậu nói đến bất cứ người bạn nào của mình.

“Còn đây là Thu - bạn cùng học võ với mình.”

Hoàng khẽ cười nhẹ nhàng và lịch sự, trao cô ánh mắt đầy thân thiện và dễ gần.

Hoàng là bạn của Long, từ nhỏ họ đã chơi với nhau. Gia đình Hoàng di cư sang Hàn Quốc sinh sống từ khi cậu mới mười hai tuổi kể từ đó họ không liên lạc với nhau. Kỳ nghỉ hè năm nay, Hoàng trở về Việt Nam thăm ông bà ngoại và họ đã vô tình gặp lại nhau. Long ít khi kể cho ai nghe về cuộc sống, gia đình và bạn bè của mình.

Khác với Long, Hoàng có vẻ ngoài điển trai kiểu thư sinh. Vì sống ở xứ hàn đới nên cậu có làn da trắng sứ nhưng chiếc răng khểnh mới là điểm nhấn đặc biệt trên gương mặt cậu. Mỗi khi cậu cười, chiếc răng lộ ra làm nụ cười trở nên duyên hơn bao giờ hết. Hoàng cởi mở và rất hay nói chuyện mỗi câu nói đều kèm theo một nụ cười khuyến mãi. Chính vì vậy từ khi có Hoàng cuộc nói chuyện đã trở nên rộn rã và phong phú về đề tài.