Duyên Mình Lỡ

Chương 12: Quyền Lực Của Lục Lệ Hành




Diệp Nhiễm Y luôn nghĩ Lục Lệ Hành chỉ là một công nhân do lần đầu tiên gặp anh đã mặc đồng phục công trường. Cho nên bây giờ dù trên người anh có là một bộ vest đắt tiền cô ta cũng nghĩ anh chẳng có quyền lực gì lên rất khinh thường.

“Anh nghĩ mình là ai chứ? Anh thực sự nghĩ rằng mình đã cưới được phú bà rồi sao? Tôi nói cho anh biết, chị ta đã từ chức ở Phó thị rồi. Bây giờ chắc chỉ còn vài đồng lẻ trong túi, chỉ đủ để anh sống trong mấy ngày tới thôi.”

Rồi cô ta nhìn đám người anh dẫn theo phía sau.

“Có lẽ đến tiền công thuê người diễn hôm nay cũng không thể trả được. Tôi khuyên anh tốt hơn hết là nên tránh xa bờ vực sớm đi. Ly hôn cô ta càng sớm càng tốt, rồi tìm một người tốt hơn.”

Khi nhắc đến chuyện ly hôn của Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu, không biết cô ta lấy ra đâu tự tin rằng anh sẽ nghe lời cô ta để ly hôn cô rồi bám váy cô ta. Quả thật, cô ta muốn gả vào hào môn để hưởng vinh hoa phú quý nhưng có một hai tiểu bạch kiểm để phục vụ cô ta cũng không phải là tệ. Ngay từ đầu, cô ta đã nhắm đến anh vì gương mặt điển trai và thân hình cũng khá cân đối nhưng vì bộ đồ công nhân trên người nên cô ta cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng bây giờ nhìn anh trong bộ vest lịch lãm, khiến cô ta nghĩ anh đã từ bỏ công việc ở công trường, được cô bao nuôi nên bây giờ cô ta muốn anh phục vụ mình. Chỉ đánh tiếc mọi chuyện lại chẳng như cô ta nghĩ.

Lục Lệ Hành biết rõ suy nghĩ trong đầu của Diệp Nhiễm Y, thực sự nghĩ anh là tiểu bạch kiểm cần cô ta bao nuôi sao? Cho dù có cũng chỉ có Diệp Vô Ưu mới có thể bao nuôi anh mà thôi. Còn người phụ nữ như cô ta thì đừng hòng anh để mắt vào. Càng đáng hận hơn là cô ta lại khuyên anh ly hôn với cô. Khó khăn lắm anh mới tìm được một người hợp ý cả anh và ông nội. Hơn nữa cảm xúc của anh dành cho cô cũng ngày một lớn hơn. Muốn anh ly hôn với cô là chuyện không thể xảy ra. Ánh mắt căm hận nhìn cô ta khiến cô ta rùng mình lạnh sống lưng.

“Cô nghĩ là ai cũng giống ký sinh trùng như cô sao? Không biết xấu hổ mà đi hút máu khắp nơi. Cho dù vợ tôi không làm việc thì tôi cũng có thể nuôi cô ấy cả đời.”

“Anh…”

Bản thân bị gọi là ký sinh trùng, Diệp Nhiễm Y đương nhiên tức giận định chỉ tay mắng Lục Lệ Hành nhưng khi nhìn đến ánh mắt của anh thì tự nhiên cô ta rụt người lại không dám phản bác. Diệp Vô Ưu cũng khá ngạc nhiên với lời tuyên bố hùng hồn này của anh, nhưng trong lòng cô lại cảm động đến kỳ lạ, trìu mến nhìn anh.

Đường Uyển cũng tức giận nhưng đang ở trước mặt của Diệp Sở Sinh nên bà ta không dám làm gì quá manh động nên chỉ có thể khuyên con gái.

“Y Y! Đừng tranh cãi với loại người này. Anh ta không xứng.”

Lục Lệ Hành nhếch miệng cười nhắc lại lời nói của bà ta.

“Đúng vậy! Đừng tranh cãi với những loại người này. Họ không xứng.”

Diệp Vô Ưu cười vì lời nói của anh. Cô đương nhiêu hiểu Lục Lệ Hành là đang dùng chính lời nói của Đường Uyển để mắng một nhà 3 người Diệp Sở Sinh. Ông ta hừ một tiếng chỉ vào hai người nói.

“Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm! Quả nhiên cùng là một loại người với Diệp Vô Ưu. Là một đống phế thải bốc mùi hôi thối.”

Diệp Vô Ưu hiểu rõ đám người nhà Diệp Sở Sinh là loại người vô lý không phân biệt trắng đen phải trái, nên cô cũng chẳng muốn tốn thời gian để tranh cãi. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh nói.

“Về thôi! Chúng ta đừng tranh cãi với bọn họ nữa.”

Ngay khi cả hai quay người định rời đi thì bị Diệp Sở Sinh lên tiếng ngăn lại. Ông ta nào để anh và cô rời đi một cách dễ dàng như vậy được.

“Đứng lại!”

Cả hai cùng dừng bước, ông ta lại tiếp tục nói như lời nói lại mang phần đe dọa.

“Tôi nói cho các người biết. Nhà sư có thể chạy nhưng không thể chạy khỏi chùa. Hôm nay cậu ta có thể cứu cô nhưng ngày mai thì chưa chắc cậu ta còn có thể tự bảo vệ chính mình. Tôi sẽ cho cậu ta biết ai là người mà cậu ta không thể xúc phạm.”

“Ai nói tôi muốn đi?”



Đột nhiên Lục Lệ Hành lên tiếng, khiến tất cả những người có mặt tại đó đều ngạc nhiên. Bởi chỉ vài giây trước anh còn định theo Diệp Vô Ưu rời đi. Nhưng rồi đột nhiên anh lại nói anh không muốn đi nên mới khiến người khác ngạc nhiên cùng khó hiểu.

Diệp Sở Sinh không tin Lục Lệ Hành có thể làm gì được mình nên vẻ mặt rất thách thức.

“Cậu muốn làm gì tôi nào?”

Lục Lệ Hành ngênh ngang đi vài bước xung quanh bàn, rồi tiện tay cầm một cái ly trên bàn mà ném lên không trung như đang chơi đùa, vừa nghịch vừa nói.

“Vì lời cảnh cáo trước đó không có tác dụng, vậy nên hãy dùng một chút hành động thực tế.”

Nói xong, anh liền đập mạnh cái ly xuống đất. Cái ly bể toang đồng thời phát ra một tiếng ‘choang’ rất lớn, khiến mẹ con Diệp Nhiễm Y hoảng sợ ôm lấy nhau. Mà Diệp Vô Ưu đứng sau anh cũng hoảng sợ khi anh đập vỡ ly. Anh vừa nói rồi đưa tay ra hiệu cho đám bảo tiêu phía sau.

“Người đâu! Đập nát ngôi nhà này cho tôi.”

Diệp Sở Sinh trước thì ngạc nhiên vì hành động của anh sau thì lại tức giận liền chỉ tay rống lên.

“Cậu dám!”

“Dừng tay!”

Một giọng nói hốt hoảng phát ra ngay sau lời nói của Diệp Sở Sinh. Diệp Vô Ưu vội vàng nắm lấy tay của Lục Lệ Hành rồi nói như van xin.

“Ông xã! Thôi bỏ đi. Bây giờ em không sao cả. Căn nhà này là khi mẹ em còn sống tự tay trang trí. Nếu đập vỡ căn nhà này em thấy đau lòng lắm. Sau này em chắc chắn sẽ lấy lại căn nhà rồi đuổi hết bọn họ đi cũng không muộn.”

Nhìn đôi mắt cô như khắp khóc, anh liền cảm thấy đau lòng nên cơn tức giận ban nãy cũng tan biến. Đưa tay vuốt ve gương mặt cô an ủi.

“Được! Nghe theo em. Sau này còn nhiều cơ hội để xử lý bọn họ.”

Nói rồi, Lục Lệ Hành nắm tay Diệp Vô Ưu rời đi, đám bảo tiêu cũng đi theo sau. Chờ cho mọi người đi hết, 3 người nhà Diệp Sở Sinh mới thở phào mà ngồi xuống. Diệp Sở Sinh lấy tay vuốt trán nói.

“Bọn họ thật quá đáng!”

Đường Uyển lại nói như thể bà ta không sợ hãi chút nào.

“Họ chỉ giỏi dù dọa chúng ta thôi. Dám cá có cho tiền họ cũng không dám đập đâu. Nếu cậu ta dám, có bán máu bán thận của cậu ta cũng không đủ đền.”

Nhưng cái mà Diệp Nhiễm Y để ý lại chỉ có chuyện của cô ta. Cô ta nắm tay Dường Uyển ủy khuất nói.

“Nhưng mà mẹ, chuyện này cứ để vậy mà kết thúc sao?”

Lúc này Diệp Sở Sinh mới lên tiếng khuyên nhủ.

“Được rồi! Lần này chỉ đành để Y Y chịu thiệt thòi vậy. Bố sẽ giao vị trí tổng giám đốc cho con coi như bồi thường, cũng để cho con nhỏ đó biết chỉ vì điều nhỏ nhặt mà nó đã đánh mất cái gì.”



Nghe được giao vị trí tổng giám đốc của Diệp thị, Diệp Nhiễm Y đương nhiên vui mừng nhưng cô ta lại lo lắng hỏi Diệp Sở Sinh.

“Nhưng không phải chị luôn nói muốn lấy lại công ty sao?”

Diệp Vô Ưu lúc nãy có nói những chuyện mà cô ta làm đến bố mẹ cũng không biết nhưng cô lại có bằng chứng nên cô ta rất lo sợ cô sẽ để lộ ra ngoài để giành vị trí của cô ta. Nhưng Diệp Sở Sinh lại không biết những chuyện đó, ông ta lại rất tự tin khẳng định.

“Đừng lo! Công ty này bố đã điều hành nhiều năm nay, con nhỏ đó không thể làm gì được đâu.”

Nghe vậy Diệp Nhiễm Y cũng yên tâm hơn, nhưng vẫn lo lắng nhắc đến Lục Lệ Hành.

“Vậy thì tốt. Chồng của chị con vừa nhìn là đã thấy không yên tâm, vừa rồi còn dám thách thức bố nữa, anh ta sẽ là một trở ngại của chúng ta. Nếu chị thực sự lấy lại công ty vậy anh ta còn gì là không dám làm.”

Nghe vậy Diệp Sở Sinh cũng vuốt râu toan tính.

“Vậy thì đã đến lúc để dạy cho cậu ta một bài học rồi. Một tên công nhân quèn lại liên tục thách thức và xúc phạm tôi. Tôi nhất định để cậu ta thấy thủ đoạn của tôi có thể tàn nhẫn đến mức nào?”

Càng nghe Diệp Sở Sinh nói, Diệp Nhiễm Y càng mong đợi. Cô ta muốn xem thử khi nhận lấy hậu quả vì đã thách thức Diệp Sở Sinh thì liệu Lục Lệ Hành có còn chọn Diệp Vô Ưu nữa hay không? Hay là nhận ra cô ta tốt hơn cô nên cúi đầu dưới váy của cô ta.

Trở về căn hộ của Diệp Vô Ưu, cô được Lục Lệ Hành bế về phòng ngủ, đặt lên giường nhưng cô lại không để anh rời đi. Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy anh như thể sợ anh sẽ bỏ đi. Anh cũng hiểu hôm nay cô đã hoảng sợ nên để mặc cô ôm tay, anh cũng ôm lấy cô, quan tâm hỏi cô.

“Em thực sự không sao chứ?”

Đôi mắt cô hiện lên sự u buồn thấy rõ. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà nói ra những chuyện trong lòng mình.

“Trước kia em luôn nghĩ là bố không yêu thương em. Nhưng đến hôm nay em mới nhận ra là ông ấy luôn coi em là kẻ thù.”

Đặt một nụ hôn lên mái tóc cô, anh an ủi.

“Em đừng nghĩ nhiều!”

“Cảm ơn anh!”

Được anh an ủi cô cũng cảm thấy vui nhưng không thể vơi bớt nỗi buồn trong cô. Anh liều chuyển chủ đề để cô không còn nghĩ đến nữa.

“Em nghỉ sớm đi. Ngày mai ông nội dẫn em đi xem lễ phục.”

Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh.

“Không phải anh nói hôm nay anh phải đi công tác sao?”

“Anh chờ em ngủ rồi mới đi.”

Nhìn thấy cô như vầy anh cũng không an tâm để làm việc nên anh đã cho người dời lại lịch chỉ để ở cạnh an ủi cô. Khi xác nhận cô không sao thì anh mới yên tâm. Cô cũng không nghi ngờ mà gật đầu rồi nhắm mắt lại, vô tình đã để một giọt nước mắt rơi.