Duyên Mình Lỡ

Chương 11: Đừng Mơ Được Tẩy Trắng.




Diệp Sở Sinh tin vào những lời bịa đặt của Diệp Nhiễm Y, ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Vô Ưu. Cô lúc này đang ngồi trên ghế sofa trong căn hộ để họp online. Khi đang nghe nhân viên báo cáo thì cô phát hiện điện thoại sáng đèn. Cô liếc nhìn màn hình thấy tên hiển thị thì cô liền thay đổi thái độ đang nghiêm túc sang chán ghét. Ra hiệu cho nhân viên tạm dừng cô cầm máy lên nghe. Chưa kịp nói gì thì một tiếng mắng chửi từ trong loa phát ra.

“Đồ ác nhân, cô mau quay về đây cho tôi.”

Diệp Vô Ưu biết Diệp Sở Sinh muốn gặp cô vì chuyện gì nên cô đương nhiên không muốn nghe theo. Cô lạnh lùng nói.

“Tôi không rảnh. Có việc gì thì nói qua điện thoại đi.”

Nhưng điều mà cô không thể nào ngờ được là Diệp Sở Sinh lại có thể dùng một chuyện không bằng súc sinh để đe dọa cô.

“Nếu cô không quay trở về thì tôi sẽ đến nghĩa trang để đào tro cốt của mẹ cô lên đấy.”

Diệp Vô Ưu không thể tin được một người bố một người chồng trên hơn hết là một người còn sống lại dám làm ra chuyện đào mộ người vợ của mình chỉ để đe dọa con gái ruột của mình về nhà. Cô tức giận đứng bật dậy nói vào điện thoại.

“Ông dám!”

“Cô xem tôi có dám không?”

Diệp Sở Sinh ngay lập tức đáp lại mà không chần chừ suy nghĩ. Cô biết ông ta một khi dám dùng chuyện này để uy hiếp cô thì ông ta đương nhiên dám làm. Trên đời này không ai có thể tàn nhẫn hơn ông ta. Cô chỉ đành thỏa hiệp.

“Cho tôi 30 phút. Tôi nhất định sẽ về Diệp gia.”

Nói xong thì cả hai lập tức cúp máy. Ngay lập tức, hai tay cô thoăn thoắt trên bàn phím. Sau khi mọi chuyện hoàn thành cô lại mở điện thoại ra vào mục tin nhắn. Vài phút trước, Lục Lệ Hành gửi tin nhắn hôm nay anh sẽ đi siêu thị nên hỏi cô muốn ăn gì. Nhưng vì phải về Diệp gia một chuyến nên có lẽ sẽ không kịp để ăn tối cùng anh nên cô nhắn lại. ‘Hôm nay ăn ngoài đi. Em phải về Diệp gia.’ Nhắn xong, Diệp Vô Ưu đứng dậy vào phòng thay đồ.

Lục Lệ Hành sau khi đọc tin nhắn của Diệp Vô Ưu gửi. Anh lập tức lo lắng đứng dậy, vội cầm áo khoác ra ngoài. Người trợ lý vừa mở cửa bước vào, anh ngay lập tức nói.

“Chuẩn bị xe tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến.”

Người trợ lý lại vội vàng nhắc nhở anh.

“Nhưng vẫn còn một cuộc họp.”

Anh nói ngay mà không chần chừ.

“Hủy!”

Diệp gia, Diệp Vô Ưu đã đến như đã hẹn. 3 người Diệp Sở Sinh, Đường Uyển và Diệp Nhiễm Y đều đang ngồi trong phòng khách, hơn nữa Diệp Nhiễm Y cô ta còn đang khóc lóc. Cô biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi.

“Gọi tôi về có chuyện gì?”

Diệp Sở Sinh ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực. Lấy danh nghĩa là bố ra lệnh cho cô.

“Đứa con gái bất hiếu, mau quỳ xuống.”

Từ khi ông ta dùng chuyện mẹ cô để uy hiếp cô thì cô đã không coi ông ta là bố rồi nên nào có nghe theo.

“Nếu ông gọi tôi đến đây chỉ vì yêu cầu này, vậy thì tôi xin phép không hầu.”

Nói rồi, cô quay người bước đi nhưng lại bị Diệp Sở Sinh quát lớn ngăn lại.

“Đứng lại!”

Rồi ông ta đứng dậy chỉ vào mặt cô mà chất vấn.

“Đứa con gái bất hiếu, cô nói đi. Sao cô lại có thể ở trên mạng hủy đi danh dự của em gái mình như vậy? Còn vu oan cho em gái mày.”

Diệp Vô Ưu nhếch miệng khinh thường.



“Nếu tôi nhớ không lầm thì bài đăng vạch trần việc cô ta sao chép tác phẩm hình không không phải của tôi mà là của Lục thị thì phải.”

Diệp Nhiễm Y cũng biết bài đăng là của Lục thị nhưng cô ta chắc chắn có Diệp Vô Ưu nhúng tay vào chuyện này nên chắc nịch khẳng định.

“Không thể nào! Chỉ có chị mới có bản gốc của bản vẽ thiết kế này.”

Diệp Vô Ưu tiếp lời của cô ta.

“Cũng chỉ có cô biết tôi là người duy nhất có bản thảo gốc của bản thiết kế. Cô đây là thừa nhận mình sao chép rồi.”

Lúc này, Diệp Nhiễm Y mới phát hiện mình đã lỡ lời, nên cô ta nhanh chóng đổi hướng.

“Bố! Nhìn chị ấy đi kìa.”

Diệp Sở Sinh ngay lập tức bao che.

“Thu lại cái vẻ mặt đó cho tôi. Đừng có làm ra mấy cái hành động đe dọa đó. Em gái cô không phải chỉ là dùng một bản vẽ của cô thôi sao? Có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?”

Diệp Vô Ưu liền cười hắt.

“Tôi làm lớn chuyện này sao? Nếu không phải Phó Bắc Đình ngu ngốc muốn ép Lục thị hợp tác với anh ta thì chuyện cô ta sao chép cũng đâu có bị lộ ra. Mà tôi cũng chẳng muốn đôi co chuyện này nữa. Nói đi các người muốn gì?”

Nghe vậy, Diệp Sở Sinh liền nói một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng thực tế lời nói của ông ta càng muốn khiến người khác phẫn nộ.

“Chuyện này đơn giản thôi. Chỉ cần cô ra mặt làm sáng tỏ, nói cô ghen tị với em gái cô nên mới đánh cắp bản vẽ của con bé, vu khống con bé. Hãy nói bản vẽ là do chính con bé vẽ ra. Vậy là xong!”

Càng nghe ông ta nói cô càng cảm thấy buồn cười. Diệp Nhiễm Y thấy cô chỉ đứng cười mà không nói gì lại tưởng cô đã đồng ý nên có vẻ mừng rỡ mà nói.

“Chị! Chị đồng ý rồi đúng không?”

Nhưng câu nói của cô lại khiến mộng tưởng của cô ta tan biến.

“Tôi có nói là tôi đồng ý sao? Cô thật không biết xấu hổ.”

Con gái bị mắng, Đường Uyên đương nhiên tức giận.

“Diệp Vô Ưu, con quá đáng rồi đó!”

Diệp Vô Ưu ngay lập tức phản bác lại.

“Tôi quá đáng hay con gái bà quá đáng đây? Chỉ vì muốn tẩy trắng cho tên trộm Diệp Nhiễm Y. Liền muốn tạo dựng hình ảnh của tôi như một người chị độc ác và ghen tị.”

Diệp Sở Sinh lại nói với giọng điệu đương nhiên, bao che rõ ràng cho Diệp Nhiễm Y.

“Ôi trời! Sao cô có thể nói em gái cô là một tên trộm chứ? Cô xem lại danh tiếng của cô đi. Danh tiếng của cô đã không được tốt rồi cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng em gái cô vẫn còn tương lai tươi sáng về sau mà.”

Diệp Vô Ưu không dám tin, tức giận nói.

“Ông tự mình nghe thử xem có hợp lý không? Một người bố lại có thể nói như vậy với con gái của mình sao? Chỉ vì muốn chứng minh Diệp Nhiễm Y vô tội mà không tiếc đổ nước bẩn lên đầu tôi. Ông có còn nhân tính hay không? Hơn nữa, cô ta ngay từ đầu đã là một tên trộm.”

“Hỗn xược!”

Diệp Sở Sinh không nhịn được tức giận khi nghe những lời nói của Diệp Vô Ưu. Nhưng vẫn không dừng lại.

“Hôm nay tôi sẽ hỗn xược cho ông xem. Muốn tôi ra mặt tẩy trắng cho cô ta sao? Không thể nào! Trừ khi tôi chết.”

Diệp Nhiễm Y ngồi nghe cô nói cũng tức giận nhưng không thể để lộ ra ngoài chỉ có thể thầm rủa trong lòng rằng cô là tiện nhân, cứng đầu không nghe theo. Còn rủa cô chết ngay lập tức.

Diệp Sở Sinh tức giận liền nắm chặt cánh tay Diệp Vô Ưu không để cô rời đi còn gọi người đến.



“Cô là đồ ác nhân. Người đâu, mau đem nó nhốt lại cho tôi. Cho đến khi nó chịu thừa nhận thì mới thả nó ra.”

Ngay lập tức có hai người làm đến giữ chặt hai tay của cô lại. Cô cũng có nghĩ tới tình huống này sẽ xảy ra nhưng vẫn là không thể tin được nhìn ông ta nói.

“Ông muốn làm gì? Ông muốn giam tôi lại chỉ vì Diệp Nhiễm Y sao? Ông muốn phạm pháp sao?”

Diệp Nhiễm Y hả hê trong lòng, tỏ vẻ thương xót khuyên nhủ.

“Chị à! Hay là chị cứ đồng ý đi, như vậy cũng bớt đau khổ.”

Diệp Vô Ưu phản bác lại.

“Cô nằm mơ đi. Tôi nói cho cô biết ngoài chứng cứ cô sao chép ra, tôi còn có rất nhiều bằng chứng khác về những việc cô đã làm. Tôi cũng đã hẹn giờ gửi đi rồi. Nếu tôi bị nhốt lại vậy thì những bằng chứng đó chắc chắn sẽ được gửi đi đúng giờ. Đến lúc đó tôi muốn xem thử là danh tiếng của tôi xấu hơn hay là danh tiếng của cô xấu hơn?”

“Chị…”

Diệp Nhiễm Y ngạc nhiên cùng tức giận nhưng cô ta không thể thốt ra được một lời nào. Cô ta cũng không ngờ là Diệp Vô Ưu lại thu thập bằng chứng những chuyện xấu mà cô ta đã làm, kể cả là bố mẹ cô ta cũng không biết. Nếu để lộ ra ngoài vậy thì danh tiếng mà cô ta tích lũy bao lâu nay sẽ bị hủy hết, cô ta sẽ không thể nào gả vào hào môn được nữa.

Diệp Vô Ưu bị người làm giữ tay bắt đầu khó chịu mà dãy dụa.

“Buông tôi ra!”

Đột nhiên, Diệp Vô Ưu được thả ra, khi cô nhìn lại thì đã thấy người làm đều đã ngã xuống đất. Kế tiếp cô được ôm trọn bằng một vòng tay ấm áp. Cô nhìn vào gương mặt quen thuộc mà đôi mắt rưng rưng. Lục Lệ Hành đã đến phía sau anh còn có mấy người bảo tiêu, thấy cô bị người lại bắt giữ, anh ngay lập tức chạy đến hất tay của người làm ra rồi ôm lấy cô. Tức giận nhìn vào 3 người Diệp Sở Sinh.

“Để tôi xem hôm nay ai dám đụng vào vợ tôi?”

Rồi lại quay sang dịu dàng quan tâm vuốt tóc cô.

“Em vẫn ổn chứ?”

Diệp Vô Ưu gật đầu, giọng có hơi khàn đi.

“Em không sao. May mà anh đến kịp.”

Diệp Nhiễm Y không chịu được cảnh anh anh em em của hai người liền tức giận đứng dậy nói.

“Anh là đang đột nhập vào nhà tôi.”

Lục Lệ Hành chẳng hề sợ hãi hơn nữa còn khiêu khích cô ta.

“Vậy thì báo cảnh sát đi. Cô dám không?”

Diệp Sở Sinh giọng điệu hùng hổ nói với Lục Lệ Hành.

“Thằng nhãi, đừng nghĩ rằng cậu cưới con gái của tôi thì có thể tự do ra vào.”

Lục Lệ Hành vẫn giữ vẻ kiêu ngạo đến trước mặt ông ta mà nói. Diệp Vô Ưu cũng đi theo sau anh.

“Cho dù tôi không cưới Vô Ưu, thì trong mắt tôi các người cũng chẳng là gì cả.”

Nghe câu nói này, Diệp Sở Sinh liền bị chọc tức.

“Cậu to gan!”

Lúc này, Lục Lệ Hành cũng không nhịn nữa mà tức giận.

“Tôi đã từng cảnh cáo các người là đừng đụng vào vợ tôi. Nhưng các người lại xem lời nói của tôi như không khí.”