Dưỡng Vợ Từ Bé

Chương 34: Chương 34




Rồi lau mặt đi.

Cô đưa khăn mặt cho anh rồi ngồi xuống giường. Nguyên ngồi dưới đất rất ngoan ngoãn mà lau mặt. Sau khi tân trang lại thì nhìn đã thuận mắt hơn nhiều, cô cảm thán.

- Em đừng giận anh nữa, anh sai rồi.

Nguyên ấm ức lại muốn khóc thêm trận nữa. Mặt Phương hơi giật mấy cái rồi kéo đầu anh ngửa lên đối diện với mặt của cô.

- Giờ em hỏi, phải nói thật nói dối một câu em cam đoan sẽ bỏ anh.

- Anh không nói dối, đừng bỏ anh.

- Rồi, sao hôm đấy lại kệ cho chị ta bắt nạt em?

- Em ghen đáng yêu lắm, anh không dời mắt được.

- Hả?

- Anh thề nói dối nửa câu ra đường lần nào anh trượt vỏ chuối lần đấy.

- Rồi im lặng!

Cô bất lực buông tay để anh xoay người lại về phía cô. Vòng tay ra ôm lấy eo cô mà vùi mặt vào bụng bé yêu nhà mình.

- Anh với chị ta qua lại với nhau từ bao giờ?

- Hồi năm nhất, cậu ấy tiếp cận làm thân, ăn nói cũng được nên anh mới chơi với cô ấy anh cam đoan không có tý gì hơn là bạn xã giao.

Anh nói với giọng khàn khàn lại có chút ủy khuất và nức nở nên cô không đành lòng mà quay đầu sang hướng khác không thể nhìn thêm. Nhan sắc hại nước hại dân!

- Ngoài chị ta thì còn ai là bạn khác giới không?

- Còn.. Còn một đứa nhưng nó có người yêu rồi.

- Tên gì?

- Nó là Trân, năm ba giống anh cũng cùng khoa thân nhau sau một lần hợp tác làm dự án, anh thân với người yêu nó hơn còn nó thì lâu lâu mới gặp một lần.



- Em hỏi nhé, anh thực sự còn yêu em không?

Nguyên lại nức nở nhỏ, sao cô lại nghi ngờ về tình yêu anh dành cho cô cơ chứ? Chỉ tại anh mất trí nhớ à?

- Em biết anh thấy buồn nhưng em cần câu trả lời.

- Có, yêu nhiều lắm, quên rồi nhưng vẫn yêu.

Phương xoa xoa đầu anh, cô thấy an tâm hơn rồi. Anh cho cô cảm nhận đủ sự an toàn thì chắc chắn sẽ không có việc như hôm trước.

- Em đừng bỏ anh, anh thề không dám nữa, anh không dám nữa đâu.

- Rồi rồi, đi ngủ đi ngủ, mai em còn đi học nữa.

- Mai đừng đi trước anh qua chở đi học.

Cô nằm xuống giường, anh không chịu nằm dưới đất lên đã lén bò lên nằm cạch Phương.

- Không được giận anh nữa.

- Ừ.

- Cũng không được cười với con trai, hôm nay anh thấy có đứa đưa em về.

- Ừ.

- Hôm qua anh thấy em online muộn sau cũng không được như vậy.

- Ừ, ngủ đi mai em có tiết của thầy Vũ đấy.

- Em ngủ trước đi.

Phương vỗ vỗ vai anh dỗ anh ngủ nhưng rồi cô lại rơi vào mộng trước Nguyên. Anh nằm im bất động chỉ đợi mỗi lúc này, cô ngủ được một lúc anh liền rời giường đi đến gần bàn học của cô. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái tương cô dâu được tô nguệch ngoạc.

Anh đưa tay nhấc nó xuống nhìn một vòng, đầu anh hơi váng lên.

" Anh mà làm em giận thì em vứt tượng luôn nhé"

" Lớn lên em làm cô dâu anh làm chú rể sống mãi bên nhau"



" Này anh vẽ gì dưới chân tượng vậy?"

Đầu anh đau như búa bổ, mắt dần nhìn ra bóng dáng của một cô bé rất đáng yêu đang chu môi nhìn mình.

" Anh vẽ trái tim mãi yêu em"

Anh ngã xuống đất, tay ôm chặt tượng không lỡ để nó bị làm sao. Trán Nguyên lấm tấm mồ hôi, anh thở mạnh. Cái gì vừa diễn ra vậy? Cứ hệt như Déjà vu vậy.

- Hộc... hộc... từ từ... từ rồi sẽ nhớ ra tất cả rồi mọi thứ sẽ... sẽ dễ dàng hơn.

Anh lẩm nhẩm tay bám vào thành bàn đứng dậy, đặt tượng về chỗ cũ rồi trở về giường ngủ. Nằm im trên giường, anh siết chặt tay ôm cô vào lòng, anh không thể buông nếu buông cô sẽ nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác. Không buông.

- A..anh em đau, sao ôm chặt vậy?

Nguyên giật mình vội nới lỏng tay, mắt nhắm chặt lại giả vờ ngủ rất say. Cô mơ màng vuốt vuốt mu bàn tay anh rồi chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Sáng hôm sau, anh tỉnh giấc thấy cô vẫn đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình liền cười mãn nguyện.

* Cốc, cốc* Tiếng gõ cửa vang lên cùng đó là giọng nói của bố Kiên.

- Dậy đi hai đứa, sắp bảy giờ rồi.

Phương ưm ư rồi bắt đầu vũ điệu sâu bò trên giường. Anh nhìn rồi phì cười còn cô vẫn đang mơ màng lên đã bò đến ôm anh mà thiu thiu muốn ngủ tiếp.

- Thôi, Phương dậy đi, sắp muộn học rồi.

- Muộn? Muộn học?

Cô cất tiếng giọng ngái ngủ rất dễ thương làm anh không kiềm được mà đưa tay bẹo má cô một cái.

- A! Đau, em tỉnh rồi đừng véo má nữa.

Cô vùng lên, hất tay anh rồi lầm lì nhìn Nguyên như nhìn người đã phá giấc ngủ ngon của mình. Anh phải đẩy cô vào phòng tắm bản thân thì đi xuống phòng tắm dưới tầng để sửa soạn lại.

- Com chào bố, con chào mẹ.

Anh thích ứng rất nhanh cách xưng hô của hai nhà nên không có chút ngượng ngùng nào khiến mẹ Lan vui vẻ đáp lại.