Dưỡng Vợ Từ Bé

Chương 33: Chương 33




Hai đứa giận nhau thật đấy à?

- Mẹ cứ kệ hai đứa con đi.

Nguyên ăn mặc nhếch nhác ngồi ở bàn học, tay cầm bút nhưng chẳng nghĩ được gì. Anh cũng không có ý định kệ cho Diễm làm như thế này nhưng mà lại thành như thế chắc chắn là có lỗi của anh.

- Đi dỗ con bé đi.

- Đến cửa nhà con còn chẳng được thì mẹ nghĩ con dỗ được không?

- Còn trên lớp.

- Con với em khác khoa.

- Đẻ con khôn mát lòng rười rượi, đẻ con ngu lòng như lửa đốt ấy!

Bà la lên, tay vỗ bồm bộp vào lưng anh. Mẹ Hà lo lắm rồi nhỡ chúng nó chia tay thật thì sao? Vậy thì mai mốt phải nhìn bé Phương lấy chồng rồi đẻ con còn nhìn thằng con mình mà chán. Không biết còn có mắt chọn người không nữa.

- Mẹ nói con trai mẹ vậy à?

- Ngu thì phải nói, yêu con gái người ta xong kệ để bạn khác giới bắt nạt mày thà ở không đi.

- Mẹ!!!

Mẹ Hà đứng dậy đi ra khỏi phòng, bà chạy sang nhà bạn mình tính xem tình hình như nào. Bà nhìn thấy cô đang đi về một anh bạn nào đó khá đẹp trai hình như còn đẹp hơn cả con trai mình.

- Bé Phương.

- Mẹ, mẹ sang nhà con có việc gì không?



- À, mẹ sang xin ít tỏi thôi mà ai đây con.

- Cháu chào bác, cháu là Bình bạn cùng khoa với Phương.

Cậu trai nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía mẹ Hà. Phương cũng nhanh chóng đi vào nhà lấy tỏi cho mẹ mình, tiện còn cầm theo một tập giấy.

- Anh Bình tốt lâm ấy mẹ, hôm nay con đi về bị chặn đường anh Bình là người giải vây cho con đấy.

- Vậy cảm ơn cháu nhé, may có cháu mà hai đứa có bị sao không?

- Cháu không, nam tử hán đại trượng phu! Gặp mấy chuyện như này thì đương nhiên cháu sẽ giúp.

- Ai vậy con?

Mẹ Lan nghe tiếng nói chuyện liền tắt laptop đi ra ngoài. Bình ngỡ ngàng nhìn cả hai rồi lại nhìn Phương. Cô cười chỉ về phía mẹ mình nói.

- Đó là mẹ em, đây cũng là mẹ em. Cả hai đều thương em lắm.

- À... Vậy liên lạc sau nhé, anh còn mua đồ về cho ba nhỏ nấu nữa.

- Vâng, em chào anh.

Bình quay xe đi về phía đường lớn.

- Đó là bạn con à? Trông đẹp trai thế.

- Vâng.

- Lan, Lan ra tui bảo tý này.

Mẹ Lan với mẹ Hà kéo nhau đi để cho Phương khó hiểu nhìn cả hai. Tuy vậy cô cũng không để tâm lắm vì chuyện nhà mình thì kiểu gì mình cũng biết thôi.



- Phương...

Cô giật mình quay đầu về sau. Nguyên trong bộ dạng nhếch nhác không tả được. Râu không cạo, tóc không chải lại thêm bộ quần áo không hợp người làm cô bất ngờ không ít.

- Sao lại thành ra dạng này?

Cô hỏi làm anh lúng túng không biết trả lời sao. Anh không để tâm bộ dạng của mình ngay sau khi cãi nhau với cô mà chỉ mải nghĩ xem lên làm hòa với Phương như nào.

- Em... Anh xin lỗi, hôm trước anh không nên như vậy, em đừng như này anh sợ lắm.

Anh nghẹn lại giọng mang theo chút ủy khuất mà cất lời. Hình như Nguyên sắp khóc rồi. Phương hơi hoảng vì từ nhỏ đến lớn cô chỉ chứng kiến anh khóc khi cô ngã té nhào từ tầng hai xuống. Lần này hơi đột ngột làm cô thích ứng không kịp.

- Anh không như thế nữa... anh.. anh..a..anh..

Nguyên khóc, nước mắt chảy xuôi xuống gò má nhưng anh vội lau đi. Tim Phương đập thình thịch liên hồi đến phát đau, hình như hơi dễ thương lại có chút cố chấp. Mặt cô đỏ lên vội nắm tay anh kéo vào trong nhà.

- Sao lại khóc? Em giận mấy ngày anh dỗ em là em xuôi, sao lại thành như này rồi? Thôi không khóc nữa nha.

- Em... em giận, anh sợ...

Nguyên khóc mỗi lúc một lớn càng làm cô dâng lên cảm xúc muốn trêu cho anh khóc thêm chút nữa. Phương muốn cầm điện thoại quay lại cảnh này để thi thoảng buồn buồn đem ra xem nhưng lý trí cô vẫn còn để tiếp tục dỗ dành.

- Nào, ngoan không khóc nữa em lo lắm. Mới không gặp có hai hôm mà đã như này rồi nhỡ mai mốt em đi công việc thì khóc cỡ nào.

Anh mím môi ngẩng lên, mắt còn đầy nước đã tạo lên khung cảnh đáng yêu không tả đâm xuyên qua trái tim mỏng manh của cô. Phương không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy cái. Cô cúi xuống thơm lên trán anh một cái rồi ôm vào lòng để anh tựa đầu vào lồng ngực mình.

- Em không làm anh buồn nữa nha, em yêu anh mà đúng không? Giờ không khóc nữa, rửa mặt rồi chỉnh trang lại tối nay ngủ ở nhà em nhé được không? Hai anh em mình nói chuyện một chút rồi mai tiếp tục yêu nha.

Nguyên ôm chặt cô, cố gắng hít lấy mùi thơm mà mình trộm nhớ bao ngày qua. Nghe em bé của mình nói vậy anh liền gật gật đầu. Anh không dám nói sợ cô nghe thấy tiếng nấc của mình.