Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 8: Giờ giải lao đã hết




Chương 8: Giờ giải lao đã hết

Khi dòng suy nghĩ dừng lại, Phan Xích cũng đã cho bản thân nghỉ ngơi trong một giờ đồng hồ, trước khi quyết định chuẩn bị hành trang để tiếp tục lên đường.

“Cứ uống đi, tao lấy mấy món đồ để lúc trưa lại lên đường.” Hắn nói, liền đứng dậy đi vào bên trong nhà. Đúng lúc ấy, Uyển Nhi cũng vừa về đến.

“Cô nương, Phan Xích đang ở trong kia lấy đồ, có lẽ chúng ta sẽ đi lúc trưa nay.”

“Các vị, đi sớm vậy sao, đây là một chốn thanh bình, có thể nghỉ vài hôm nữa mà.” Cô ta nói, đồng thời cầm lấy Tống rót đầy hai chén trà. “Hai vị có việc gì phải khẩn trương đến vậy ?”

“Chúng ta là muốn làm ăn ở thành bang của Địa Long, nên cũng cần phải tới đó sớm để mua được vài món hàng tốt. Chỉ sợ là đụng phải Viêm Thủ ở đó thì thực rắc rối.” Đỗ Nhân nói, mắt hơi liếc nhẹ về phía những chén trà kia, nhưng hắn nhanh chóng đảo con ngươi về như cũ.

“Vậy…” Uyển Nhi đến gần Đỗ Nhân hơn, gần như chạm vào hắn. “Ngươi có thể đừng đi nữa được không ?”. Cô ta nhẹ nhàng đưa mắt nhìn tên ngoại giới trước mặt, đồng thời ngồi sát lại bên cạnh hắn. “Ý ta là…đệ đệ ta đã mất rồi, ngươi lại nỡ nào để một nữ nhân như ta cô độc vậy sao ? Có thể ở đây thêm được không ?”

“Ngươi muốn ta ở đây với ngươi và để Phan Xích đến Địa Long một mình sao ?”

“Hắn thân pháp mạnh mẽ, một lần vung tay đã dễ dàng khống chế mười người, vậy ngươi còn sợ điều gì sao ? Chỉ cần ngươi ở đây với ta, chúng ta sẽ ngày nào cũng vui vẻ cùng nhau.” Cô ta càng tiến sát hơn, đặt tay lên vai hắn.

“Xem ra ta khó có thể từ chối lời mời này.” Đỗ Nhân nói, lại cầm chén trà từ từ đưa lên miệng. Nhưng hắn không uống ngay mà lại nói tiếp. “Phàm là người, phải làm được việc khó thì mới thành cao nhân. Ta từ chối !” Hắn cao giọng lên, đồng thời hất chén trà vào mặt Uyển Nhi, sau đó liền xoay người đá cô ta cùng chiếc bàn ra phía ngoài.

“Ngươi-!” Uyển Nhi đương nhiên là vô cùng phẫn nộ, cô ta rít lên như một con rắn lục trong khi hai tay vẫn ôm lấy mặt vì bỏng rát.

“Vậy là ngươi cũng biết sự thật. Mà ta cũng biết rằng ngươi biết, chỉ có điều là ta chưa biết làm cách nào ngươi lại biết thôi. Bỏ con dao ra khỏi tay áo đi cô nương, ngươi cần một v·ũ k·hí lớn hơn để đấu với ta đấy.” Đỗ Nhân bóp nát chén trà bằng đất trong tay, ném thật mạnh đống mảnh vỡ về phía nữ nhân kia, đả thương nhiều vị trí trên cơ thể cô ta. Hắn đã buộc Uyển Nhi phải lui hẳn vào trong bếp để tránh bị công kích.

“Khi một nữ nhân muốn trao thân, chắc chắn họ đang có động cơ phía sau, nhất là với một nhẫn giả như ngươi. Các ngươi là những kẻ á·m s·át, mặc nhiên sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích rồi, nhưng ta đã khống chế được ngươi ngay từ lần đầu gặp, và chỉ bằng một vài câu nói thì ta cũng đã biết được tên đệ đệ Hắc Lâm của ngươi chính là một thứ chất xúc tác đối với tâm lý ngươi.” Hắn từ từ bước vào trong bếp, xách theo chiếc tống đựng trà đã vỡ một nửa trên tay. “Khi tâm lý bị tác động sẽ rất dễ dẫn đến sai lầm, và sai lầm của ngươi đến từ biểu cảm khuôn mặt, đến từ cách ngươi dụ dỗ ta và từ việc ngươi rót đầy hai chén trà. Một người chơi trà lâu năm cũng biết được việc rót đầy chén trà mang ý nghĩa thù địch như thế nào, nhưng ngươi thì làm gì biết được ta cũng đã học trà đạo chứ ? Ngươi nghĩ sai lầm của ngươi không gây ảnh hưởng nhiều, nhưng giờ nó hơi ảnh hưởng đến ngươi rồi đấy cô nương à.” Hắn vừa dứt câu, lập tức nhiều phi tiêu bay đến, đánh rớt cả chiếc tống vỡ trên tay hắn và găm đầy người hắn. Đỗ Nhân liền lách sang một bên khi Uyển Nhi từ trong bếp lao ra đâm hắn với một thanh đoản kiếm, trước khi cũng rút ra thanh kiếm mà hắn lấy cắp từ những tên Viêm Thủ để phản công. Hắn mở nắp một chiếc hộp nhỏ trên thắt lưng, và lấy thứ v·ũ k·hí vừa dài vừa to ấy ra như một màn ảo thuật kỳ dị, rồi chặn ngay nhát chém tiếp theo của nữ nhẫn giả.

“Ngươi là một tên đê tiện!” Cô ta vừa t·ấn c·ông liên tục vừa hét lớn. “Ngươi g·iết Hắc Lâm khi nó vừa giúp ngươi, t·ấn c·ông từ phía sau khi nó quay lưng đi ! Tại sao ngươi có thể tiểu nhân như vậy ?!”

“Chỉ là vì an toàn cho bọn ta thôi cô nương à.” Đỗ Nhân nói nhẹ, rồi giơ chân đạp Uyển Nhi văng thẳng vào tường, liền lập tức quét hai đường kiếm ngang chặn đứng phản công của cô ta. Lấy được thế thượng phong, hắn lợi dụng độ dài vượt trội của v·ũ k·hí ép góc nữ nhân kia, khiến cô ta phải liên tục ở thế thụ động. Uyển Nhi dù nhanh nhẹn đến đâu, nhưng so về kỹ năng đấu kiếm tay đôi vẫn không là đối thủ của Đỗ Nhân, với thanh trường kiếm dài hơn hẳn cùng các thế cự công dứt khoát đầy uy lực như thế đao chẳng mấy chốc mà cô ta đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn. Tên ngoại giới cũng chẳng phải kẻ mê nữ sắc hay thương hoa tiếc ngọc, hắn đâm mũi kiếm vào tim Uyển Nhi, ngập đến phân nửa lưỡi kiếm, ghim chặt cô ta vào bức tường gỗ phía sau. Cơ thể bị xuyên thủng, máu chảy ra từ v·ết t·hương và trào lên khoang miệng, Đỗ Nhân biết rằng cô ta nếu không vì bị xuất huyết đến c·hết thì cũng sẽ ngạt thở vì chính đống máu ấy. Nhưng dưới sự ngạc nhiên của hắn, cô ta vẫn cố gắng dùng chút tàn hơi còn lại nói thêm vài chữ trong khi đẩy từng ngụm máu ra khỏi cổ họng để phát âm rõ hơn.

“Ngươi…sẽ…c·hết….cùng….ta !” Nữ nhẫn giả liền lấy ra một quả bom khói độc từ trong áo, định khiến Đỗ Nhân cùng về trời với cô ta. Nhận thấy nguy hiểm, hắn nhanh chóng đạp một chân vào bụng Uyển Nhi, tạo phản lực để rút v·ũ k·hí ra khỏi bức tường, cắt đứt tay cầm bom rồi vung kiếm lần nữa chém lìa đầu cô ta.

“C·hết tiệt, mới sáng ra mà đã rắc rối thế này.” Đỗ Nhân nghĩ thầm. Hắn sau đó đã chạy nhanh vào căn phòng phía trong để cảnh báo Phan Xích, nhưng tất cả những gì trước mắt chỉ là một khung cảnh đầy t·ang t·óc. Những bức bình phong bị lật đổ, cửa gỗ gãy nát, một đống xác người biến dạng nằm la liệt dưới đất, và tên bằng hữu của hắn đang đứng đó vệ sinh đôi găng tay vấy máu.

“Giờ giải lao đã hết rồi Đỗ Nhân, dường như dân làng đã biết được việc chúng ta g·iết Hắc Lâm. Chúng nó đang kéo toàn bộ dân binh đến đây rồi.” Phan Xích nói

“Nếu chỉ là người thường thì đều có thể xử lý được, chỉ hi vọng chúng không giở trò.” Đỗ Nhân lại nhìn xung quanh. “Eski đâu ?”

“Tao nhét nó vào hành lý rồi, nó không có gen hồi phục thì chả sống qua đợt công kích này nổi đâu.”

Hắn vừa nói xong, một quả bom lửa dầu đã bay vào căn nhà qua cửa chính, bắt đầu thiêu cháy những sàn gỗ và tường gỗ.

“Bỏ mẹ, chạy ra ngoài nhanh.” Đỗ Nhân nói, lần lượt cả hai liền phóng ra khỏi căn nhà trước khi nó cháy trụi. Nhưng chúng cũng chẳng thể thoát đi xa, trước mặt hai tên ngoại giới lần này không chỉ là mười nhẫn giả mà là vô số dân binh trong tay cầm v·ũ k·hí. Tất cả đều muốn chúng phải c·hết không toàn thây. Nhưng cả Đỗ Nhân và Phan Xích đều là những kẻ g·iết người máu lạnh, chúng chẳng hề do dự lao thẳng đến tàn sát bất kỳ ai cản đường. Chỉ trong chốc lát, hơn một nửa số kẻ thù đã bị g·iết, và những tên cố bỏ chạy cũng không thoát khỏi luồng điện của Thiết Lôi Pháp Thủ. Ngược lại, những tên ngoại giới thì vẫn đứng vững sau cuộc chiến tàn khốc ấy, toàn bộ v·ết t·hương của chúng tự động hồi phục sau vài giây ngắn ngủi. Tuy nhiên chúng vẫn chưa hề biết hiểm hoạ thực sự chỉ sắp bắt đầu lộ diện.

“Các ngươi dám g·iết dân làng của ta !” Một tiếng nói vang lên như âm thanh của loài hổ, khiến cả hai phải chú ý. Phan Xích liền bẻ cổ một tên địch hắn nắm trong tay trước khi nhìn về phía có tiếng nói, nhưng chưa kịp xác định danh tính là ai thì đã bị một thân cây lớn đánh văng ra xa.