Chương 7: Cổ Thụ Ẩn Lý 3
“Kẻ thù cũ ? Ý cô nương đây là sao ?” Đỗ Nhân hỏi
“Chúng ta thực chất trước kia từng là một bang phái lớn ở vùng này, tên là Lục Mộc Bang. Chúng ta cũng từng có một thành bang nguy nga như các bang phái khác, nhưng nó đã bị phá huỷ bởi một cuộc t·ấn c·ông.” Nữ nhân trả lời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nói.”Lưu Văn Công, chưởng môn Viêm Thủ Bang của các vị là một tên tham lam vô độ. Hắn vì muốn chiếm lấy tài nguyên của chúng ta mà đã câu kết với Thần Sơn Bang ở phía Bắc nhằm đánh g·iết bọn ta. Một bang thì chẳng thể nào đánh lại hai bang, chúng đã tàn sát Lục Mộc Bang đến mức chỉ còn vài người sống sót. Chúng ta phải trốn vào rừng, sử dụng Vô Diện Không Gian ấn để ẩn nấp khỏi bọn chúng, nhưng Hắc Lâm đã không may mắn như vậy, tên chưởng môn gian xảo kia khi bắt được tiểu đệ của ta đã buộc hắn phải nhận nghĩa phụ, đồng thời dối trá về cuộc t·ấn c·ông, nhằm xây dựng một con cờ để phản bội Thần Sơn Bang. Đó cũng là lý do mà Hắc Lâm lại ở Viêm Thủ, chắc hắn cũng nhận ra bộ mặt thật của Lưu Văn Công nên mới làm phản.”
“Thật lấy làm tiếc a. Ta không biết mọi sự lại đau thương như thế này, chúng ta dù là bằng hữu nhưng cũng chỉ biết hắn được phần nào. Nếu vậy thì chúng ta có thể trả thù giúp cô nương, tất cả dù gì cũng là chung cảnh khổ vì lão sói già c·hết tiệt kia mà. Nhưng mà tỷ tỷ của Hắc Lâm à, ta có thể mạn phép hỏi quý danh của người là gì không ?” Đỗ Nhân nói, mặt hắn ra vẻ buồn bã.
“Xin hai vị thứ lỗi, ta họ Vũ, tên Uyển Nhi, tự là Lam Nguyệt.”
“Cũng xin giới thiệu với cô nương, ta danh xưng Đỗ Nhân, còn bằng hữu của ta đây là Phan Xích. Chúng ta đến từ phương xa trước khi gia nhập Viêm Thủ, vẫn chưa hiểu biết nhiều xung quanh đây, mong người chỉ giáo.”
Đỗ Nhân vừa nói xong thì họ gặp một lão già râu tóc bạc phơ, trông có vẻ đã gần đất xa trời, nhưng lại toát ra khí phách ngời ngời đầy sức sống.
“Các vị cho ta xin một phút… Thái Thượng Tiên Sinh.” Uyển Nhi cung kính cúi chào ông lão.
“Lam Nguyệt cô nương.” Lão cũng cung kính chào lại. “Hai vị đây là ?”
“Đỗ Nhân, Phan Xích, họ là bằng hữu của đệ đệ ta. Lão đừng lo, không phải người lạ đâu. Mà ta cũng có chút chuyện nhờ, chín đồng đội của ta vẫn đang t·ê l·iệt ngoài kia, phiền tiên sinh giúp ta chăm sóc họ.” Nói xong, cô cúi chào lần nữa rồi dẫn hai tên ngoại giới đi.
“Để ta gọi người mang chúng vào.” Ông lão nói xong cũng liền quay đi.
“Đây rồi, đây là nhà của ta. Chúng ta không thường có khách đến chơi nên nhà cũng hơi nhỏ.” Uyển Nhi nói khi họ đến trước một ngôi nhà. “Để ta chuẩn bị chỗ nghỉ cho hai vị, thú nuôi của hai vị cứ để ở đây là được. Mời vào.”
“Eski, ở đây nhé. Mai gặp lại.” Đỗ Nhân nói, vuốt đầu con chó trắng rồi bước vào nhà. Chúng đã nghỉ lại một đêm tại ngôi làng kì lạ này.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu rọi trong căn nhà nhỏ khiến Phan Xích thức dậy. Hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mê sau giấc mơ kỳ lạ về món mỳ Ý cùng những lon cider mát lạnh trong cái đêm định mệnh đầu tiên ấy, khi mà quá nhiều sự kiện xảy ra liên tục đã chẳng hề cho hắn một phút nghỉ ngơi, nhưng sau khi ngủ thật sâu, hắn cũng đã tìm được một chút bình yên để tĩnh tâm mà đón nhận các vấn đề sắp xảy ra ở dị giới này. Hắn đứng dậy để vệ sinh cá nhân, chẳng quan tâm đến việc tên Đỗ Nhân đã biến mất, vì hắn cũng biết rằng nếu tên bằng hữu lâu năm của hắn không ngủ đến trưa thì chắc đã thức dậy từ trước khi mặt trời mọc. Giữa đường trở về nơi ngủ để lấy đồ, hắn đụng phải Vũ Uyển Nhi.
“Phan Xích đại hiệp.” Cô ta nói. “Đỗ Nhân bằng hữu của ngươi nói nếu ta làm điểm tâm thì hãy nhờ ngươi giúp, hắn nói là ngươi quả thực rất giỏi việc nấu nướng a. Có thể giúp ta được không ?”
“Tất nhiên thưa cô nương, ta đây chẳng những giỏi việc bếp núc, mà còn rất đam mê nữa.” Phan Xích cười nhẹ trả lời, sau đó liền theo nữ nhân kia xuống bếp.
“Bây giờ nhìn kỹ lại, ta thấy ngươi so với người bình thường thì thật là cao lớn a.” Uyển Nhi nói trong lúc họ đang nấu ăn. “Cứ như một bán long nhân vậy, nhưng không có sừng thôi.”
“Huyết thống của ta cũng là lai tạp, nhưng chẳng phải bán long nhân. Ta chỉ là lai giữa nhân tộc phía Đông giống các ngươi và một nhân tộc phía Tây cao lớn hơn.” Phan Xích trả lời.
“Ngươi trông cũng nhợt nhạt hơn so với người thường, chắc cũng là do huyết thống của nhân tộc phía Tây nhỉ ?”
“Đúng vậy, trông ban đêm thì cũng giống hồn ma ấy chứ.” Phan Xích cười nói.
“Không a, nhìn ngươi như thế này thực sự rất uy dũng, khí chất oai phong như một chiến thần ấy. Không giống với đệ đệ Hắc Lâm của ta, tuy bảnh bao nhưng chỉ như một thư sinh.”
“Trông thế thôi chứ thực chất ta cũng chưa mạnh như hắn được. Ta mới tu luyện được vài năm thôi.” Hắn tiếp tục nói, trong khi vẫn cho thêm củi vào bếp lò.
Họ nấu xong thì cùng Đỗ Nhân dùng điểm tâm, trước khi cho Eski ăn và thưởng thức món trà cổ thụ đặc trưng của làng.
“Xin cho hỏi đây là gì vậy ?” Phan Xích hỏi khi Uyển Nhi mang đến một bộ trà cụ.
“Đây là trà cụ, được sử dụng đặc biệt cho trà đạo. Từ khi còn là một bang lớn, trà đạo đã là một truyền thống lâu đời của chúng ta rồi.” Cô ta chỉ vào từng món một.” Ấm trà, ở đây dùng một loại đất gọi là Tử Sa để tăng hương vị cho nước trà khi được pha bên trong ấm này. Cái này ta mua ở Thành bang của Địa Long. Chén trà để uống, cũng là đất Tử Sa, tuy không ảnh hưởng nhiều đến chất lượng nhưng cốt là để trang trí. Tống, là vật trữ trà, khi pha trong ấm sẽ rót ra đây để tránh việc nước ngâm với trà quá lâu mà hoá chát. Còn cái khay này có thể thoát nước dễ dàng, để tránh đọng nước trên bàn. Ta còn có một số dụng cụ nhỏ như cọ lau ấm với gắp chén nữa.” Cô ta đưa một chiếc hộp bằng gỗ với nhiều dụng cụ bên trong cho Đỗ Nhân. Sau đó liền bắt đầu thao tác điêu luyện như một nghệ nhân trà đạo lâu năm. Dưới bàn tay cùa Uyển Nhi, những búp trà cổ thụ hoà vào nước nóng bên trong chiếc ấm, từ từ chuyển hoá thành nước trà. Sau khoảng mười giây, cô ta liền rót dòng nước màu xanh nhạt trong vắt gần như suối hạ nguồn vào tống, rồi tiếp tục qua những chiếc chén con.
“Trông ngon thế.” Phan Xích nói.
“Khoan đã, nước trà đầu tẩy uế chưa uống được. Xin hãy bình tĩnh.” Uyển Nhi trả lời, liền đổ toàn bộ nước trà lên ấm, lấy chiếc cọ quét vài vòng rồi lặp lại thao tác pha trà như cũ.
“Mời các vị.” Cô ta gắp chén bằng một dụng cụ nhỏ làm từ gỗ, đưa đến trước mặt hai tên kia, rồi bản thân cũng cầm lấy chiếc chén còn lại mà nhấp.
“Đa tạ.” Cả Đỗ Nhân cùng Phan Xích đều cầm chén lên bằng hai tay mà nếm thử vị của món nước trà kia. Chúng cảm thấy thật kỳ lạ, vì tuy giữ nước nóng bên trong, nhưng chiếc chén trên tay chẳng hề toả ra một chút nhiệt nào, mà vẫn có những đám khói nghi ngút bốc lên mang theo hương thơm ngào ngạt như mùi gỗ mới hoà quyện với hương lá cây rừng.
“Thực sự là diệu kỳ.” Đỗ Nhân trầm trồ, trên đời hắn chưa bao giờ được nếm thử một món nước vừa thơm vừa ngon, lại tạo cảm giác thư giãn đến thế. Nó mang vị chát nhẹ nhàng, lại được khuếch đại bởi mùi hương đặc biệt, đọng lại sau lưỡi hắn một lúc lâu trước khi chuyển thành vị ngọt nhẹ. Bản thân hắn cũng cảm thấy thật sung sướng chỉ sau một ngụm nhỏ món trà ấy.
“Các vị đại hiệp cứ tự nhiên dùng trà, chỉ cần làm theo như ta vừa làm là sẽ ra món trà ngon tuyệt như thế này thôi. Giờ ta phải ra ngoài một chốc a.” Uyển Nhi đặt chén trà xuống rồi đứng lên rời đi. Nói đoạn, cô ta vừa đi khỏi thì Đỗ Nhân cùng Phan Xích lại tiếp tục pha thêm trà.
“Chậc, tuy là diễn kịch nhưng cũng phải công nhận chưa bao giờ thư giãn được thế này.” Phan Xích nói
“Cái trà đạo này tao có nghe ông nội tao nói là giúp tĩnh tâm, thư giãn và thiền định. Những lúc ngồi bàn trà thế này thì nên suy nghĩ thật sâu sắc.” Đỗ Nhân trả lời, nhắm mắt lại và hít thở sâu, sau đó lại hỏi Phan Xích. “Mày có kế hoạch gì để giúp chúng ta về được chưa ?”
Gã bằng hữu kia lại trầm ngâm một lúc, như cố gắng làm cho não bộ hoạt động thật trơn tru. Hắn sau đó thở dài.
“Muốn về được chắc cũng hơi lâu đấy, tàu thì hỏng, năng lượng cũng chẳng có. Mà nó chỉ là vấn đề ở chiều không gian này, tao cũng tính thêm một chút rồi, nếu về được đi nữa thì chưa chắc là sẽ đáp đúng toạ độ đâu. Chúng ta có thể sẽ đến Vành đai ngoài, hoặc rơi xuống một hành tinh lạ nào đó, hay lạc hẳn ngoài vũ trụ. Có khi quay lại cái địa ngục trần gian trước kia nữa cơ.” Hắn nói, mắt hướng về phía xa như đang nhìn vào tương lai mịt mù của chúng. “Nếu muốn đến đúng nơi, phải đợi đúng thời điểm. Cả tao và mày đều có gen phục hồi, nên thời gian chẳng phải là vấn đề lớn, tao sẽ nghiên cứu ra một thứ gì đó đưa chúng ta xuyên qua cả thời không để đến được Vành đai ngoài ngay lúc hành trình vừa bắt đầu, và ta sẽ mang thêm q·uân đ·ội đến diệt sạch lũ ác quỷ đang tràn đầy nhà của chúng ta.” Phan Xích nói, hơi nhếch mép cười nhẹ. Trong thâm tâm hắn cũng biết, mục đích của bản thân tuy khác biệt với mọi kẻ xuyên không, nhưng chắc chắn sẽ phải khó gấp nhiều lần, bởi vì thứ hắn muốn không phải chỉ cần là thiên đạo có thể liền đáp ứng được, hắn cần một thứ kinh khủng hơn, có thể là một sức mạnh đa vũ trụ để sánh ngang với thứ công nghệ tối tân đã giúp đưa hắn đến đây.