Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 49: Một khắc tới bình minh 2




Chương 49: Một khắc tới bình minh 2

Trong lúc Phan Xích đang huyên thuyên về cách nhận ra điểm yếu của Hàn Lưu Phong, hắn cũng dần dần thả bụi sắt từ Thiết Lôi Pháp Thủ và điều khiển chúng len lỏi vào chỗ vàng gần đó, biến chúng thành hợp kim vàng để có thể dùng từ trường điều khiển được dù vàng không có từ tính. Vì thế, ngay khi tên quỷ bị chọc điên và lao đến t·ấn c·ông hắn, Phan Xích đã lập tức phóng chỗ vàng đó về phía hắn, đồng thời tách sắt ra, phá huỷ cấu trúc để biến các đồng vàng trở thành bụi vàng, len lỏi vào phổi của Hàn Lưu Phong và khiến hắn suy yếu từ bên trong. Kể cả bản thân Phan Xích cũng đã hít một lượng lớn bụi vàng vào phổi hắn, tuy nhiên, ngoài việc khiến bản thân khó thở ra thì đống bụi vàng này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Phan Xích như đối với Hàn Lưu Phong.

Với đòn t·ấn c·ông tinh vi này, Hàn Lưu Phong chậm và yếu đi trông thấy, đủ để Phan Xích có thể đánh tay đôi với hắn mà không quá dễ bị hạ gục. Tuy vậy, Phan Xích vẫn ưu tiên giữ khoảng cách, chủ yếu là câu kéo thời gian với hắn để bụi vàng dần có nhiều tác dụng hơn, cũng chính là vì Hàn Lưu Phong có kỹ thuật chiến đấu tay đôi vượt xa bản thân hắn và cả Đỗ Nhân. Đối với Phan Xích, khi đương đầu một kẻ có khả năng chiến đấu điêu luyện, thì cách tốt nhất chính là đánh cẩn thận và suy nghĩ kỹ hơn. Hắn sẽ cần phải học hỏi kỹ càng cách đánh của Hàn Lưu Phong và dùng tư duy nhạy bén để nghĩ ra cách phản công hiệu quả, hệt như khi hắn làm gỏi con bé trong giải đấu tuyển sinh của bang Địa Long. Tuy nhiên, điều đó chỉ có thể thực hiện được khi đối phương là phàm nhân, hoặc chỉ có võ thuật làm v·ũ k·hí chính. Hàn Lưu Phong ngoài ra còn là một bậc thầy về Ngự Thuật, cụ thể là Hắc ám và Huyết thuật, những thứ này Phan Xích chưa từng gặp và nghiên cứu một lần trong đời, và vì thế cũng chính là thứ nguy hiểm nhất mà hắn không hề biết cách đối phó.

Nói đoạn, Hàn Lưu Phong lập tức tung đòn Ngự Thuật để áp chế Phan Xích, hắn tung ra nhiều vũng máu, thứ mà sau đó lập tức b·ốc c·háy, ép Phan Xích phải lùi lại xa hơn. Đồng thời, hắn liền triệu hồi xúc tu phía sau, đâm xuyên qua và xé nát Phan Xích. Đồng thời, Phan Xích cũng phóng một găng tay về phía Hàn Lưu Phong, thứ sau đó đã tích điện và nổ vào mặt khiến hắn văng cả đầu. Cơ thể của cả hai liền ngã xuống. Tuy nhiên, Phan Xích lại dễ dàng hồi phục dần những v·ết t·hương của hắn và nối liền các phần bị xé lại với nhau rồi đứng lên.

“Hừ, lần này thì ta thắng rồi !” Hắn cười lạnh.

Tuy nhiên, Hàn Lưu Phong cũng không dễ dàng gì mà nằm xuống. Tên ác quỷ này lại mọc ra đầu mới, cả cơ thể như được nâng lên bởi thần lực vô hình nào đó, đứng thẳng dậy và sống trở lại.

“Ái chà, vậy ra cả ngươi lẫn tên bằng hữu thật ra đều chỉ là sở hữu khả năng hồi phục mạnh giống như Dạ Nguyệt Ma chúng ta. Nếu vậy thì ta lại có thể dễ dàng xử lý cả hai rồi.” Hàn Lưu Phong nói. “Trước tiên thì…”

“Huyết Hải !” Hắn triệu hồi biển máu, rút cạn máu dân làng xung quanh để khiến cả khu vực bị nhấn chìm, hạn chế khả năng di chuyển của Phan Xích lại chỉ với những mái nhà cao nhô lên.

4 tiếng trước bình minh, Huyết Nguyệt dần chuyển về màu cam.

“Giết cả cái làng để đối đầu với ta, ngươi cũng là một kẻ có ý chí đấy.” Phan Xích chỉ đứng im trên mái nhà.

Lúc này, Đỗ Nhân cũng vừa chạy đến kịp, hai tay cầm đao, cả thân ướt đẫm máu do vừa bơi đến mái nhà gần nhất.

“Ái chà, hai đánh một sao ? Nhưng mà chẳng sao hết, các ngươi hiện tại chẳng khác nào cá nằm trên thớt.” Nói rồi, hắn vung tay, biển máu mọc ra gai nhọn bắn thẳng về phía Phan Xích. Tên này nhanh chóng né được, nhưng vẫn bị một gai sượt qua mặt. Vết thương ấy lại không lập tức hồi phục như bình thường, mà nó lại liên tục chảy máu, lượng máu này bị hút về bởi Hàn Lưu Phong.

“Mẹ nó ! Rút máu nhanh hơn tốc độ sản sinh tế bào để ngăn chúng ta hồi phục. Đỗ Nhân, coi chừng đừng để nó đánh trúng, chỉ cần một v·ết t·hương hở là nó có thể vô hiệu hoá khả năng hồi phục của mày đó !” Phan Xích nói lớn. Hắn cũng đồng thời nhận ra rằng, Hàn Lưu Phong dâng nước cao lên như thế sẽ khiến toàn bộ chỗ vàng kia bị chìm xuống dưới, giữ khoảng cách giữa bản thân hắn với đống vàng mà Phan Xích chưa động đến, giúp sức mạnh của hắn tăng lên lại một phần. Vì thế, hiện tại Phan Xích chỉ có thể dựa vào chỗ vàng trong phổi cả hai, tuy nhiên đó là điều bất khả thi vì đống vàng đó đã hoá thành từng nguyên tử do bị phân tách, hắn sẽ không thể luồn sắt vào để điều khiển chúng được. Tên thanh niên lại nghĩ đến việc tìm cách trục vớt số vàng kia, tuy nhiên việc chui thẳng vào biển máu của Hàn Lưu Phong chẳng khác nào t·ự s·át, hắn sẽ dễ dàng phân rã cơ thể Phan Xích và hấp thụ nó. Hơn nữa, hiện tại Phan Xích cũng chẳng biết hắn phải chiến đấu bằng cách nào, vì dù vàng làm suy yếu Hàn Lưu Phong, nhưng việc g·iết hắn bằng vàng thì chắc chắn là bất khả thi. Hắn nghĩ mãi vẫn không ra đối sách hợp lý. Đây là lần đầu tiên Phan Xích cảm thấy tuyệt vọng và trống lỗng, hắn thực sự cần một gợi ý để lập mưu kế.

Hắn nhìn lên trời, mặt trăng màu cam, có lẽ trăng máu đang dần tan biến.

Tức thì, Hàn Lưu Phong lại tiếp tục tung đòn, lần này nhanh và hiểm hơn cả lần trước. Hắn dùng sóng đánh từ phía trước, xong lại cho gai đâm từ đằng sau, lấy mất cả hai chân của Phan Xích từ đầu gối trở xuống và khiến hắn suýt nữa ngã khỏi mái nhà. Phan Xích cố gắng dùng tay bám chặt lấy mái nhà và bò lên lại.

Hàn Lưu Phong lại t·ấn c·ông Đỗ Nhân, cắt tay cầm đao của hắn và kéo nó xuống dưới. Lúc này thì Đỗ Nhân đã hoàn toàn không có v·ũ k·hí.

Vết thương của cả hai không thể hồi phục. Hàn Lưu Phong vẫn liên tục hút máu từ những vết cắt và trở nên mạnh hơn. Phan Xích quyết định rút súng bắn, nhưng tên quỷ nhanh nhẹn dễ dàng tránh được.

“Không còn trò nào khác hay hơn à ? Hay là ngươi đã vào thế bí rồi ?” Hàn Lưu Phong cười lớn. “Con giun xéo lắm cũng quằn, nhưng mà có vẻ ngươi không còn cơ hội nào để quằn rồi.” Hắn bước qua mặt nước đến gần Đỗ Nhân. “Tên này đã chẳng còn khả năng phản kháng, ngươi thì mất hai chân. Đó chính là hậu quả của việc khinh thường Dạ Nguyệt Ma đấy, ngươi hãy nhớ mà mang theo xuống mồ, rằng nơi nào huyết nguyệt chiếu đến, thì nơi đó chúng ta là vô địch.” Hắn đến gần Phan Xích, triệu hồi xúc tu máu chuẩn bị kéo hắn xuống biển.



Tuy nhiên, câu nói này của Hàn Lưu Phong lại khiến Phan Xích như thức tỉnh. Huyết nguyệt, tại sao phải là huyết nguyệt ? Trăng màu đỏ là do những tia sáng màu khác đã bị trái đất che khuất, chỉ có màu đỏ với bước sóng dài mới có thể vòng qua được để phản chiếu lên mặt trăng. Trong thoáng chốc, hắn nghĩ đến hàng chục thứ. Tên này mạnh nhất chỉ khi ở dưới Huyết Nguyệt, nghĩa là ánh sáng đỏ tăng sức mạnh cho hắn, còn những ánh sáng khác có thể không có tác dụng gì hoặc gây hại cho hắn. Chắc chắn là gây hại, vì nếu không thì hắn đã chẳng cần phải mặc áo choàng với mũ trùm, thứ mà hắn chỉ bỏ ra khi đánh nhau dưới trăng đỏ. Hơn nữa, hắn rất ghét bị phóng sét trúng, sét có thể tạo ra nhiệt độ cao, vì thế tên này chắc chắn ghét nhiệt. Ánh sáng và nhiệt. Phan Xích bổng nảy ra ý tưởng. Ánh sáng và nhiệt ! Hắn mở bàn tay, một quả lựu đạn từ trong túi bay vào tay hắn.

“Nói xin chào đi, lựu đạn Starlight, một triệu đô một trái đấy !”

“Cái quái…!”

Phan Xích thay vì kích nổ quả lựu đạn như bình thường thì lại bóp nát nó, khiến lò phản ứng bên trong lập tức bị quá tải và nổ tung trước khi Hàn Lưu Phong kịp nói hết câu. Lựu đạn Starlight, hoạt động như một quả flash, nhưng với sức nóng và độ sáng của một ngôi sao trắng, bên trong là một cơ quan lò phản ứng tinh tú cỡ nhỏ với kết cấu vô cùng tinh vi. Chỉ một quả lựu đạn này cũng đã có giá trị một triệu đô vì độ tinh xảo và lượng vật liệu đắt đỏ của nó. Vì thế thứ này không được sử dụng và lưu hành thường xuyên. Tuy nhiên, Phan Xích, với tư cách là người tham gia phát minh ra nó, được quyền giữ lại một trái làm kỷ niệm. Tuy ban đầu được làm ra như bom choáng, nhưng thứ này đủ nhiệt lượng để làm bốc hơi kim loại trong thoáng chốc, vì thế cũng đã bị cấm sử dụng luôn ngay sau đó với lý do vô nhân đạo.

Hàn Lưu Phong bị ánh sáng cùng nhiệt lượng mạnh mẽ đả thương, hắn văng ra xa và tạm thời không thể tiếp tục hút máu Phan Xích cùng Đỗ Nhân, vì thế Đỗ Nhân đã lập tức hồi phục cánh tay lại. Về phần Phan Xích, hắn đã tính trước việc bị nổ mất xác nên đã để lại cho Đỗ Nhân vài ống máu của mình, chỉ cần hắn thả xuống đất, Phan Xích có thể tái sinh ngay tại chỗ. Hắn lại gọi cặp găng cùng đống hành lý đến rồi mang chúng lên.

“Mặt trời. Tên này chắc chắn không sống nổi vài giây dưới ánh mặt trời liên tục. Hắn yếu với ánh sáng và nhiệt độ cao.” Phan Xích nói. “Hơn nữa, nhìn xem, Huyết nguyệt đang mờ dần, vậy có nghĩa là bất kỳ thứ gì tạo ra trăng máu ba ngày đêm liên tục cũng sắp hết hiệu lực. À mấy giờ rồi ?”

“Hiện tại là 3 giờ sáng rồi.” Đỗ Nhân trả lời.

“Ở đây ba năm tao cũng nhận ra rằng dù đông hay hạ, mặt trời sẽ luôn mọc đúng sáu giờ sáng, vậy chúng ta cần phải giữ chân tên này ngoài đồng trong vòng 180 phút nữa.” Phan Xích nói rồi, tay mở hành lý lấy ra một bộ y phục để mặc vào.

3 tiếng tới bình minh.

“Đúng là chẳng còn một tí lựu đạn Starlight nào thật. Sao mày lấy có mỗi một quả thế ?” Đỗ Nhân lục túi đạn dược.

“Cái đó có phải rẻ mẹ đâu ? Một triệu đô một quả, tao được tặng một quả đấy để làm kỉ niệm thôi chứ tiền đâu mà mua, còn một quả của chú Johann thì ở nhà ổng mất rồi.” Phan Xích nói. “Còn gì khác nữa không ?”

“Hai trái flash, hết khói rồi, còn một quả 3S, bốn quả frag, với một lốc EMP.” Đỗ Nhân lại mò mẫm cái túi.

“Cả một lốc EMP, ở đây thì thứ đó vô dụng rồi. Bỏ đỡ qua túi vật liệu đi để có gì mốt tháo ra chế đồ.”

“Mày có tính dùng súng không ?” Đỗ Nhân lại hỏi.

“Thôi khỏi đi, bắn thằng này nó không c·hết đâu, tổ tốn đạn.” Phan Xích nói. “Bây giờ cách tốt nhất để chiến thắng của chúng ta chính là trục vớt được đống vàng dưới kia lên, làm suy yếu hắn đi và câu giờ thêm 3 tiếng nữa.”

“Trục vớt chỗ này lên sao ? Chúng ta còn chẳng thể xuống đó được, biển máu này thuộc kiểm soát của tên kia, hắn có thể dễ dàng hoà tan chúng ta tức khắc.” Đỗ Nhân nói. “Mà khoan đã, tao nghĩ mày nên kiểm tra thử xem đây có phải máu thật không.”

“Sao đấy ?”

“Nếu là máu thật, thì trong máu sẽ có sắt đúng không ? Mày có thể tìm cách điều khiển chỗ sắt đó để vớt vàng mà.” Đỗ Nhân chỉ xuống biển máu.



“Mày nói đúng, trong máu có sắt !” Phan Xích nói rồi, liền cắt cổ tay cho máu chảy xuống biển. “Nhưng mà… máu của tên này lại không. Nanobot xác nhận nó chứa nhiều chất kỳ quặc nào đó, có lẽ hắn thực sự không phải loài người như chúng ta. Có điều, nhờ mày mà tao biết cách lấy lại được chỗ vàng kia.” Hắn liền chặt lìa cả hai cổ tay, để máu của bản thân tuôn ra như suối, hoà vào biển.”

“Mày làm cái quái gì vậy ?” Đỗ Nhân hỏi.

Phan Xích không nói lời nào mà cắt luôn cả tay Đỗ Nhân.

“Mẹ thằng điên ! Làm cái gì đấy ?” Đỗ Nhân khó chịu nói.

“Máu của hắn không có sắt, nhưng máu của chúng ta thì có, và các tế bào của chúng ta hồi phục liên tục, vì thế nếu để máu chảy như suối trong vài phút, chúng ta sẽ có đủ sắt để dùng. Đừng có hồi phục chỗ cắt lại đấy.” Phan Xích nói xong, tự dùng dao rạch động mạch cổ thật mạnh để máu của hắn tiếp tục phun ra nhiều hơn. Chẳng mấy chốc, biển máu lại đầy lên hẳn nửa mét, gần như chạm đến cái nóc nhà mà cả hai đang đứng.

“Đủ rồi, giờ thì đợi một lát.” Phan Xích phục hồi v·ết t·hương, ngăn máu chảy thêm. Tiếp đó, hắn lại dùng pháp thủ, tụ một từ trường mạnh ở phía dưới chỗ vàng đang bị chìm kia, hút các nguyên tử sắt có trong lượng máu hợp thành một miếng lớn, rồi từ từ trộn vào đống vàng, ép buộc cả hai kim loại kết nối với nhau thành một hợp kim sắt vàng, sau đó dần tạo hình nó thành một bộ giáp cho bản thân.

“Không làm cho tao à ?” Đỗ Nhân hỏi.

“Không, mày không cần đâu.” Phan Xích trả lời. “Đứng xa ném lựu đạn hỗ trợ tao, hai quả flash đó với bốn quả frag sẽ câu được kha khá thời gian. Nếu thấy hắn sơ hở thì tiếp cận cắt bất kỳ bộ phận nào mà mày chạm được. Tao sẽ giữ hắn sát với bộ giáp này nhất có thể.”

“Được,” Đỗ Nhân nói.

2 tiếng 35 phút tới bình minh.

Hàn Lưu Phong dần tiến đến từ trong màn đêm, hắn bị đả thương nặng nề từ quả lựu đạn, lại còn dần suy yếu đi bởi lượng bụi vàng trong phổi và Huyết Nguyệt đang tan biến, hắn biết rằng nếu không tung hết sức tiêu diệt hai kẻ thù kia vĩnh viễn, thì hắn sẽ phải trốn chạy, bỏ lại món đồ mà phụ thân đã lệnh cho hắn lấy về, hoặc c·hết dưới bình minh. Biển máu của hắn cũng chẳng thể duy trì được lâu hơn, vì thế đã hấp thụ chúng lại để tăng thêm sinh lực, trước đó còn không quên ăn mòn mọi thứ chìm trong đó nhằm ngăn Đỗ Nhân cùng Phan Xích lấy được chỗ vàng chìm dưới đáy biển kia. Cả một phần ngôi làng như biến mất khỏi thế giới, hoà vào biển máu và bốc hơi. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa hề biết rằng chỗ vàng đó đã bị trục vớt lên từ lâu.

“Này tên kia ! Không xả nước ra nổi nữa à ?” Đỗ Nhân hét lên từ xa. “Có vẻ ngươi cũng chẳng mạnh mẽ gì cho lắm nhỉ ?”

Tên quỷ chẳng đáp lại. Chỉ thấy hắn triệu hồi nhiều xúc tu quanh mình, đều biến ra v·ũ k·hí rồi phóng hết tốc lực về phía Đỗ Nhân. Nhưng Phan Xích lập tức lao ra cản lại. Với bộ giáp vàng trên người, sự xuất hiện của hắn khiến Hàn Lưu Phong lập tức yếu đi trông thấy. Cả hai nhanh chóng vào thế tiến thoái lưỡng nan, trao đổi quyền cước liên tục và khoá chặt nhau vào một cuộc chiến không hồi kết. Tuy nhiên lần này lợi thế lại nghiêng về phía Phan Xích, trong khi đối thủ của hắn bị suy yếu đáng kể, thì tên này với bộ giáp lại dường như được tăng rất nhiều sức mạnh. Mỗi cú đấm mà hắn tung ra, tất cả đều được cường hoá bằng từ lực mạnh mẽ mà hắn dùng để giữ bộ giáp vàng lại. Mỗi đòn t·ấn c·ông từ đối phương tuy đều phá được lớp giáp không quá cứng chắc này, nhưng Phan Xích đều dễ dàng sử dụng Pháp Thủ sửa chữa bộ giáp, từng miếng hợp kim rơi ra đều lập tức được hắn hút lại như cũ.

Nhận thấy tình hình không ổn thoả, Hàn Lưu Phong làm sôi máu bản thân lên, nổ tung cả cơ thể hắn để nhân cơ hội giữ khoảng cách, nhưng ngay sau đó hắn lại ăn ngay một trái lựu đạn từ Đỗ Nhân. Chỉ một trái lựu đạn không làm tổn thương Hàn Lưu Phong quá nhiều, tuy nhiên, khói lửa từ nó khiến hắn mất tầm nhìn trong một khắc, vừa đủ để Phan Xích phóng găng tay nắm chặt lấy hắn. Tên ngoại giới này sau đó tác động lực từ vào bộ giáp, đẩy bản thân hắn nhanh chóng tiếp cận Hàn Lưu Phong, tiếp tục t·ấn c·ông dồn dập.

Cứ như vậy, mỗi khi Hàn Lưu Phong định lùi lại, Đỗ Nhân sẽ ném lựu đạn khống chế hắn, rồi Phan Xích lại tiếp cận để khoá hắn vào thế bí. Trận chiến tiếp diễn liên tục đến gần hai giờ đồng hồ, vừa đúng lúc Đỗ Nhân dùng hết sạch lựu đạn trên tay.

35 phút tới bình minh



Hàn Lưu Phong, tuy là Dạ Nguyệt Ma, nhưng chịu sự tác động của vàng liên tục cũng đã làm hắn thấm mệt, tốc độ và sức chiến đấu giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, hai kẻ địch của hắn vẫn sung sức như những con thú săn mồi, không ngừng t·ấn c·ông dồn dập, càng ngày càng khiến hắn trở nên bất lực. Hắn biết chắc chắn rằng, nếu không dốc hết sức để t·ẩu t·hoát sớm, hắn chắc chắn sẽ c·hết khi mặt trời mọc. Nói đoạn, hắn lập tức bùng nổ bản thân, hoá thành một đống khói đen và bắn đi một đoạn trước khi hiện hình và chuẩn bị bay đi. Nhưng hắn đã quên chú ý đến Đỗ Nhân, kẻ đã luôn theo sát mọi cử động của hắn từ xa. Tên này khi vừa nhìn thấy Hàn Lưu Phong hiện diện, liền lao đến cắt đôi hắn. Dưới tác động của lưỡi đao, phần thân dưới của tên Quỷ bị cắt lìa một cách dễ dàng, khiến hắn không thể nào tiếp tục di chuyển. Hắn liền nhận ra sự bất cẩn của bản thân khi cho rằng tầm di chuyển của khói đen có thể giúp hắn chạy khuất mắt kẻ địch dù đang chịu ảnh hưởng từ vàng.

15 phút tới bình minh

Phan Xích nhanh chóng tiếp cận Hàn Lưu Phong, nắm chặt lấy cổ hắn và phóng sét liên tục. Nhiệt độ cao từ sấm sét của Phan Xích cùng đống hợp kim mà hắn mặc trên người kết hợp, làm tên Hoàng Tử Quỷ không tài nào phục hồi lại cơ thể, đồng thời còn chịu đau đớn vô cùng. Tuy nhiên, việc mặc một bộ giáp kim loại và phóng điện ở cự ly gần cũng khiến bản thân Phan Xích chịu ảnh hưởng bởi chính đòn t·ấn c·ông của mình, dù vẫn đang cố gắng nắm chặt lấy Hàn Lưu Phong, nhưng cơ thể của hắn đang dần bị đốt trụi bởi dòng điện cao áp.

Nhận thấy đối phương cũng đang chịu tổn thương, Hoàng Tử Quỷ liền gắng sức vùng vẫy, cố thoát ra. Vậy mà hắn cũng kéo được một tay ra ngoài, tung quyền t·ấn c·ông Phan Xích. Tuy nhiên, đối phương lại không hề tránh ra mà lại chuyển hướng đòn đánh của Hàn Lưu Phong vào ngực bản thân, đồng thời cũng mở phần giáp ra, chủ ý muốn đòn t·ấn c·ông này đâm xuyên qua lồng ngực.

5 phút tới bình minh.

Chỉ thấy Phan Xích nhếch mép cười, máu liên tục trào ra từ v·ết t·hương và miệng của hắn, đôi đồng tử ánh lên sắc đỏ. Tiếp đó, hắn gào lên một cách điên dại, không ngừng phát ra những tiếng cười như loài linh cẩu, mắt hằn lên vân máu. Adrenaline trong người hắn như đã chiếm lấy cả bộ não, khiến Phan Xích lúc này không khác nào một con quái thú cuồng dại. Đôi tay hắn ghì chặt lấy Hàn Lưu Phong, lỗ hổng trên ngực dần đóng lại, xương sườn mọc ra, đâm vào tay của tên quỷ. Hắn cũng dồn nanobot trong cơ thể bao bọc những chiếc xương mới này cùng phần thịt bọc quanh tay Hàn Lưu Phong, khiến chúng cứng cáp như kim cương và dẻo dai như cao su, hại tên này không thể nào rút tay ra được.

4 phút tới bình minh.

Hàn Lưu Phong hoảng sợ, hắn đã điên, nay lại gặp một tên còn điên gấp vạn lần, nếu không chạy thoát ngay lúc này thì chẳng còn lúc nào khác nữa. Hắn lập tức chặt rời cánh tay đang kẹt trong lồng ngực Phan Xích, chuẩn bị vùng ra bỏ chạy, nhưng tên điên kia cũng liền chặt tay bản thân, sau đó nối phần bị chặt đó vào cánh tay của Hàn Lưu Phong, lệnh cho nanobot trong chính cánh tay khâu nó vào hắn. Cánh tay này sau đó lập tức túm cổ Hàn Lưu Phong, vật hắn ngã ra đất khi đang định bỏ chạy. Phan Xích rút phần tay của tên quỷ đang còn trong ngực ra, lắp vào cánh tay đứt của bản thân. Lúc này, khi hai tên trao đổi hai cánh tay, Phan Xích nhờ có nanobot vẫn khống chế được tế bào quỷ, thuận lợi có được tận ba bàn tay, trong khi Hàn Lưu Phong chỉ còn một tay, và một cánh tay phản chủ gắn lên người.

3 phút tới bình minh.

“Đỗ Nhân ! Thằng này c·hết chắc rồi, mày không cần làm gì nó đâu.” Phan Xích nói khi thấy Đỗ Nhân vung đao chuẩn bị t·ấn c·ông tên quỷ đang cố bỏ chạy.

Hắn dần bước đến gần hơn, chậm rãi từng bước chân, v·ết t·hương trên người hắn dần lành lại, kể cả những vết cháy, hay cả lỗ hổng lớn ngay giữa ngực. Đôi mắt hắn chuyển về màu thép lạnh, mất dần đi ánh đỏ cuồng dại, mờ dần đi những vân máu. Hắn trở về dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng như thường. Dường như đã nắm chắc phần thắng, Phan Xích cũng chẳng cần phải hành động quá nhiều nữa.

2 phút tới bình minh.

Nỗi tuyệt vọng tột cùng ! Đó chính là những thứ Hàn Lưu Phong đang gánh chịu, hắn bại trận dưới tay Nhân tộc và không thể lấy về bảo vật mà Phụ thân giao phó, nay cũng dường như không thể thoát thân. Hắn đành phải dùng đến lá bài tẩy. Nói đoạn, Hàn Lưu Phong dồn hết toàn bộ linh lực cùng sinh lực sót lại trong cơ thể mà tự bạo, bộc phát nhằm phá huỷ bản thân. Những tế bào của hắn biến thành máu và văng ra khắp nơi, sau đó bắt đầu bắn đi về phía ngôi làng. Hắn chỉ cần có thể đến được xác của Tiểu Hoa, hoặc ít nhất là một nơi có thể trú ẩn khỏi ánh sáng mặt trời.

1 phút tới bình minh.

Những tưởng đã chạy thoát, nhưng đời không như là mơ. Khi cánh tay của Phan Xích được ghép vào cơ thể Hàn Lưu Phong, lượng nanobot trong đó đã nhanh chóng xâm nhập vào tuỷ của hắn, từ đó sinh sôi nảy nở nhờ vào DNA trong các tế bào máu được sinh ra từ tuỷ sống và dần truyền đi khắp cơ thể Hàn Lưu Phong. Mọi tế bào của hắn lúc này đều đã nhiễm nanobot của Phan Xích.

Chỉ với một cử động nhỏ từ bàn tay, Phan Xích đã dễ dàng điều khiển các tế bào của Hàn Lưu Phong dừng lại giữa không trung, sau đó ghép chúng lại thành cơ thể ban đầu của hắn. Dường như toàn bộ tế bào của tên quỷ đều đã bị kéo lại vị trí cũ.

1 khắc tới bình minh.

Khi ánh mặt trời dần ló dạng từ phía sau khu rừng, những tia nắng chiếu đến cánh đồng rộng lớn, đốt cháy cơ thể Hàn Lưu Phong. Tên Hoàng Tử Quỷ lúc này đã hoàn toàn bại trận.

Phan Xích vung tay, tháo hết phần giáp trên người bọc vào Hàn Lưu Phong, gần như phong ấn hắn lại, đồng thời bảo vệ hắn khỏi ánh sáng mặt trời. Lúc này Đỗ Nhân cũng bước tới, trên khuôn mặt lộ ra điệu cười giễu cợt.

“Bắt được mày rồi nhé thằng khốn nạn !” Phan Xích nghiến răng, dí sát mặt vào tên quỷ đang bị trói quỳ trên đất, sau đó đạp hắn ngã ra.

“Giờ thì giao nộp hết tài sản đây trước khi về với cụ mày nào !” Đỗ Nhân cũng tiếp lời.