Chương 48: Một khắc tới bình minh
“Tiểu Hoa, ra vườn nhổ cho ta một củ cải đi con !” Tiếng gọi của người cha vang vọng đến tai đứa con gái. Sau một tiếng “dạ” nó liền đứng dậy và chạy ra khu vườn sau nhà, bắt đầu bới đất và nhổ cải. Tuy xung quanh tối đen như mực, với chỉ duy nhất một chiếc lồng đèn chập chờn treo trước hiên nhà, nhưng Tiểu Hoa vẫn dễ dàng biết được vị trí của củ cải ở đâu, vì dù sao đi nữa thì khu vườn này cũng là một tay nó chăm sóc nên. Là một đứa trẻ sống trong khu làng gần mỏ Linh thạch của Đường gia, cả cha lẫn mẹ của Tiểu Hoa đều là những công nhân đào Linh thạch, chuyên khai thác thứ đá quý hiếm này để phục vụ cho gia tộc lớn đang cai quản khu này, vì thế, nó cùng các em đương nhiên sẽ phải quản khâu lương thực, thực phẩm của cả gia đình nến không muốn cả nhà bị c·hết đói. Họ sống dưới quyền cai quản của Đường gia như những nô lệ, phục tùng chúng suốt đời, để rồi đến đời con cháu cũng sẽ trở thành công nhân mỏ Linh thạch cho chúng. Đó là cái giá phải trả để có thể sống yên ổn trong Đồng bằng Lam Thuỷ đầy hiểm nguy này. Hoặc ít nhất, họ cho rằng là như vậy.
Một cơn gió nhẹ khẽ luồn qua mái tóc của Tiểu Hoa, thổi đến một vài chiếc lá vàng cùng một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô bé. Nó bất giác nhìn lên, phía xa kia, từ bìa rừng tăm tối bước ra một người đàn ông trẻ với mái tóc trắng bạc, đầu đội mũ trùm, khoác áo choàng đen. Người này cất tiếng nói nhẹ nhàng.
“Tiểu nha đầu, bố mẹ cháu đâu ? Có thể đưa ta vào gặp họ một lát được không ? Ta đang lạc đường và rất cần sự giúp đỡ.”
“Dạ…dạ…!” Tiểu Hoa ấp úng nói, sau đó liền cố hết sức đào nhanh củ cải.
Thấy thế, người kia liền bước đến, chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng nhổ được cả củ cải lớn lên khỏi mặt đất.
“Đi nào.” Hắn nói, rồi một tay cầm củ cải, một tay nắm chặt lấy tay của Tiểu Hoa, bước vào căn nhà qua cửa sau. Cảnh vật bên trong lại vô cùng kỳ lạ. Người cha lúc nãy còn đang đứng bếp thì giờ đã nằm dưới đất, máu me bê bết, xác đang bị một con quỷ hút máu gặm nhấm một cách ngon lành. Con quỷ đực này khi nhìn thấy hai người thì rít lên một âm thanh chói tai với cái miệng rộng ngoác của nó, sau đó phi lên trần nhà và bò vào phòng ngủ. Hai người kia thấy thế thì cũng chạy theo, nhưng bên trong cũng chẳng còn ai sống sót. Người mẹ đang dệt vải bị nhiều con quỷ cái to lớn gặm nát cả cơ thể, đây đó còn lăn lốc vài chiếc đầu trẻ con đẫm máu, có lẽ là các em của Tiểu Hoa sau khi bị lũ quỷ này ăn mất phần thân.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, Tiểu Hoa đứng lặng người, toàn thân run rẩy trong sợ hãi. Những con quỷ thấy thế thì gào lên, bỏ cả đồ ăn trong tay mà chuẩn bị lao vào xé xác cô bé, nhưng người đàn ông lạ mặt kia liền đứng chặn chúng lại, búng tay một cái. Lập tức cả đám quỷ nổ tung thành những vũng máu sau tiếng kêu thảm thiết.
“Mẹ nó, ông già ! Ông cứ phải làm cuộc vui của ta mất hết cả thú vị. Hừ, bây giờ ông muốn gì nào.” Người lạ cắn chặt răng, đôi mắt hắn trở nên nghiêm nghị, tay phải đập mạnh củ cải xuống bàn làm nó nát bét và văng tung toé khắp nơi. Kể cả chiếc bàn mà hắn đập vào cũng vỡ tan tành.
“Nha đầu, ngươi tên là Tiểu Hoa có phải không ?” Hắn quay sang hỏi. “Giờ phụ thân của ngươi đã không còn nữa, nhưng nếu ngươi giúp ta một việc, ta có thể cho ngươi gặp lại họ cùng với các tiểu đệ và tiểu muội của ngươi.”
“Vâng, đại hiệp cần gì ạ.” Tiểu Hoa run rẩy, khó khăn lắm mới nhả ra được vài chữ.
“Tên ta là Hàn Lưu Phong, ta chỉ cần ngươi đứng yên tại chỗ một lúc mà thôi. Ta sẽ cần mượn thân xác này.” Nói xong, hắn rút trong túi ra một đồng xu bạc đẫm máu, tung nó lên trước mắt Tiểu Hoa trước khi chụp lại rồi ấn nó vào trán cô bé. Tức thì, đôi mắt của nó chuyển sang màu đỏ máu, biểu cảm vô hồn như n·gười c·hết. Hàn Lưu Phong thấy thế thì cất đồng xu đi, quỳ trước mặt Tiểu Hoa rồi cất tiếng.
“Phụ thân, người cần gì ạ.”
Tức thì, cơ thể Tiểu Hoa trả lời với một giọng trầm đục như được pha trộn bởi nhiều tiếng nói khác nhau.
“Mặc Tử, nhà ngươi đã chơi đủ chưa ? Ma Năng Sáo Thủ đang ở đâu ?”
“Con đang trên đường truy tìm bọn c·ướp đó, chẳng mấy chốc nữa sẽ có ngay đây ạ.” Hàn Lưu Phong trả lời.
“Tốt hơn hết là ngươi nên nhanh chóng lên đi, nếu Ngọc Nữ không có được Ma Năng Sáo Thủ trong vòng ba ngày tới thì ngươi cứ chuẩn bị vào hầm ngục là vừa.”
“Vâng, con sẽ mang Ma Năng Sáo Thủ về cho tiểu muội trong ba ngày tới.” Hàn Lưu Phong cúi đầu nói.
“Hừ, để ta nhắc lại lần cuối, Hàn Mặc Tử. Nếu ngươi chẳng phải là tên nghịch tử chung dòng máu với ta, thì ta đã xử lý ngươi lâu rồi. Cái thứ cợt nhả như ngươi, sống không thọ đâu.” Thân xác của Tiểu Hoa sau khi nói hết liền ngã xuống đất.
“Chậc ! Mất cả vui. Đúng là lão già chẳng biết giải trí là gì.” Hàn Lưu Phong nghiến răng. Hắn tiếp đó liền cắt cổ đứa trẻ, truyền máu của bản thân vào trong và biến nó thành Dạ Nguyệt Ma.
“Tiểu Hoa, ta hỏi này. Ngôi nhà của cháu ở phía bìa rừng, có lẽ đã thấy hai tên nào đó chạy ngang qua. Một tên tóc màu xám, cao to và da màu nhạt như ta. Một tên tóc màu đen, thấp hơn, màu da giống cháu. Chúng đều là những thanh niên trẻ, đi cùng một con chó, tên tóc đen có một thanh đao dài sau lưng. Ngươi có biết chúng đi hướng nào không ?”
Tiểu Hoa bị Hàn Lưu Phong điều khiển, liền lập tức trả lời như một cái máy.
“Hai tên đó chạy đến từ phía Tây, chúng có vào hỏi đường và tìm chỗ trốn, nhưng vì trên người có Hồng Ma Ấn nên đã bị dân làng đuổi đi chỗ khác. Có lẽ chúng đang ở đâu đó phía cánh đồng.”
Nghe xong, tên quỷ liền cười nhẹ. Hai tên nhân tộc này cũng trâu bò ra phết, trên người mang Hồng Ma Ấn mà vẫn có thể di chuyển đến tận đây, có lẽ chúng sẽ cho hắn đánh một trận ra trò trước khi phải mang pháp bảo về cho phụ thân.
“Hừm, tốt lắm. Ở yên đây, đóng cửa sổ, kéo rèm, khoá cửa chính lại. Chui xuống hầm càng tốt, ngươi phải không được biết trời đang sáng hay tối. Phải như vậy, ngươi mới có thể trở thành tấm vé thoát thân cho ta, rõ chưa ?” Hàn Lưu Phong nói.
“Vâng ạ.” Tiểu Hoa trả lời, liền lập tức chạy vòng quanh đóng cửa rồi chui xuống hầm, lúc nó hoàn thành công việc cũng là lúc tên ác quỷ kia biến mất khỏi căn nhà.
8 tiếng trước bình minh, Huyết Nguyệt rọi sáng cả cánh đồng.
“Con mẹ nó ! Máu chảy cả chục tiếng rồi, chả thể ngừng lại được. Mày có ngăn lại được không ?” Đỗ Nhân cáu gắt, tay cầm miếng bông gòn cố gắng bịt chặt hai mũi của hắn.
Phan Xích cũng khổ cực chẳng kém. Hắn ngồi bên gốc cây, máu liên tục tràn ra từ mũi và miệng dù cho đã nốc cả một bình thuốc đông máu, cố gắng hít thở lấy từng ngụm không khí mỗi khi nào lượng chất lỏng chảy ra ít lại.
“Mẹ…! Sau lưng mày… có cái đéo gì kìa…. “TỬ”… hình vẽ áo mới à ?” Hắn gắng gượng nhả từng chữ.
“Hình vẽ gì ? Cái này hình như mày cũng có, quay lưng lại đây !” Đỗ Nhân nói. Phan Xích quay lại, và đúng như hắn nghĩ, trên lưng tên này có một ấn chú màu đỏ. “TỬ” chính là ký tự của ấn chú đó, được viết bằng tiếng Hoa.
“Cái này…! Truyền thống gia đình tao thường hay vẽ chữ lên người, những ký tự tượng trưng cho các ý nghĩa khác nhau, đều dính đến phong thuỷ. Nếu đúng như tao nghĩ, thì đây là một ký tự như vậy, một ấn chú nhưng được cường hoá bởi thứ gì đó. Chữ “TỬ” tượng trưng cho c·ái c·hết, màu đỏ là của máu, ấn chú này nguyền rủa mày chảy máu đến c·hết. Có vẻ như tên vừa đánh chúng ta đã đính ấn này lên cả hai.” Đỗ Nhân bình tĩnh nói, tay vẫn bịt chặt mũi. “Nhưng có vẻ như với khả năng hồi phục của tao và mày, chúng ta đã không c·hết mà sẽ liên tục chảy máu.”
“Ấn chú, ma thuật,… nếu đã như vậy, chúng ta sẽ thử g·iết hắn xem có giải được không.” Phan Xích nói, đôi mắt hắn gần như chuyển sang màu đỏ vì những tia máu nổi lên. “Tao chắc chắn tên đó sẽ đến đây, dù cho hắn có thái độ bình thản lần trước, nhưng đó chắc chắn là do ấn chú của hắn có tác dụng như chip theo dõi. Hắn tự tin rằng sẽ tìm và đuổi kịp chúng ta mà không cần quá vội vã.” Phan Xích liền cười lạnh. “Ồ đúng vậy đấy, đến đây đi. Hắn sẽ đến lấy đi một thứ đồ mà chúng ta đang giữ, tao không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn là một món đồ quan trọng. Chính thứ đồ đó sẽ đưa hắn vào thế bị động trong trận chiến này, và đó chính là cơ hội của ta.”
7 tiếng trước bình minh, Huyết Nguyệt sáng tỏ.
Hàn Lưu Phong cuối cùng đã nhìn thấy chúng. Một tên cao lớn tóc xám, hai tay đeo găng. Một tên tóc đen nhỏ hơn, cầm đao dài. Chỉ có con chó của chúng là không thấy đâu. Hắn tháo bỏ mũ trùm và áo choàng, từ từ bước đến.
“Hai tên nhân tộc ! Các ngươi mang trên mình Hồng Ma Ấn mà vẫn đứng vững đối đầu với ta, có lẽ cả hai ngươi tu vi không dưới hoá thần kỳ chăng ? Những kẻ mạnh như vậy lại tìm kiếm gì ở Đồng bằng Lam Thuỷ này ?” Tên quỷ nói lớn.
“Nhà ! Đường về nhà ! Đó là thứ duy nhất ta tìm kiếm !” Phan Xích nói. “Và ngươi đang ngăn cản ta làm điều đó chỉ vì một vài món đồ vặt vãnh. Ngươi đã có thể lấy lại nó và để ta yên.” Hắn móc trong túi ra một quả lựu đạn. “Nhưng ngươi lại chọn b·ạo l·ực. Vì thế trên danh nghĩa tự vệ chính đáng, ta sẽ cho ngươi thấy b·ạo l·ực !”
Phan Xích gầm lên, sau đó lao đến Hàn Lưu Phong với quả lựu đạn rút chốt, ném nó về phía trước. Quả lựu đạn p·hát n·ổ trúng cả hai. Phan Xích dùng găng hút toàn bộ mảnh vỡ phóng về phía tên quỷ, trước khi bổ nhào vào hắn và tung quyền liên tiếp. Bất ngờ bởi sự hung hãn của kẻ địch, Hàn Lưu Phong bị ép vào thế bị động, liền cố gắng nhảy lùi lại. Bỗng nhiên, Đỗ Nhân chặn đứng hắn từ phía sau, như xuất hiện từ hư vô, đâm thanh đao xuyên qua cả hắn cùng Phan Xích, giữ chặt cả hai.
“Bôi máu lên lựu đạn, cho nó p·hát n·ổ. Lực từ v·ụ n·ổ kết hợp với động năng từ cú ném và từ lực của găng tay sẽ giúp nó bay nhanh hơn tốc độ âm thanh. Ngươi chắc cũng không hiểu lý do Đỗ Nhân có thể xuất hiện từ phía sau mình đâu nhỉ ?” Phan Xích giữ chặt Hàn Lưu Phong và liên tục đấm vào mặt hắn, khiến tên ác quỷ không thể dùng thanh đao của mình để phòng ngự ở tầm gần. “Đừng lo, vì trước đây cũng có một tên bị như vậy rồi, ngươi không cô đơn đâu !”
“Hừ ! Giết ta không dễ vậy đâu !” Hàn Lưu Phong buông thanh đao trong tay, nắm chặt lấy Phan Xích rồi triệu hồi xúc tu bằng đống máu chảy ra từ hắn nãy giờ để đẩy chính hắn ra khỏi lưỡi đao. Sau đó, tên quỷ bèn dùng tay bẻ lưỡi đao, nhưng khi bàn tay hắn vừa chạm vào nó, những ngón tay liền đứt lìa ra lập tức.
“Cái quái gì đây ?” Hắn ngạc nhiên tột độ, một v·ũ k·hí của nhân loại có thể dễ dàng cắt đứt hắn chỉ bằng cách chạm nhẹ vào.
Đỗ Nhân nhận ra kẻ địch định chạy thoát, liền kéo lưỡi đao lên trên, rạch Hàn Lưu Phong từ ngực lên đầu, chẻ hắn thành hai nửa. Tên ác quỷ xem như tạm thời bị choáng, Đỗ Nhân đạp hắn xuống đất và quét thêm một đao, cắt mặt đất và biến Hàn Lưu Phong thành ba mảnh.
Phan Xích bị đẩy ra xa cũng đứng dậy, v·ết t·hương trên cơ thể hắn đều hồi phục lại nguyên trạng. Hắn liền vung tay, phóng sét từ pháp thủ nướng chín cơ thể Hàn Lưu Phong trên mặt đất. Dù vậy, tên ác quỷ kia vẫn dần dần hồi phục, ghép các mảnh cơ thể lại như cũ.
“Hắc Thiên Bào !”
Hắn gào lên, đột nhiên được bao phủ bởi bóng tối, khiến cho tia sét của Phan Xích trở nên vô tác dụng, đồng thời hất cả Đỗ Nhân ra xa.
“Chơi đủ rồi, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là địa ngục !” Hoàng Tử Quỷ đứng dậy, sau lưng hắn mọc ra một cánh tay bằng máu cùng một cánh tay bằng bóng tối. “Tà Ảnh Song Kiếm !”
Mỗi cánh tay sau lưng hắn triệu hồi một thanh kiếm cong dài, một lưỡi đỏ thẫm, một lưỡi đen tuyền, kéo lê trên đất. Hắn bước từ từ về phía trước, rồi đột nhiên bứt tốc lao nhanh, hai cánh tay giả vung kiếm loạn xạ, bản thân hắn tung Huyết Luyện Đao bắt giữ lấy Phan Xích, kéo mạnh để lấy đà phóng đến tiếp cận con mồi. Phan Xích bị trói chặt không thể phản ứng lại. Hàn Lưu Phong lao đến, chém hắn tan nát thành nhiều mảnh.
“Hừ, để xem ngươi sống kiểu gì đây.” Tên quỷ bước đến, chân đá vào bàn tay đeo găng bị chặt đứt lìa ra của Phan Xích, nhằm chắc chắn rằng hắn không còn động đậy được. Tuy nhiên, cái xác sau đó liền tan biến thành cát bụi trước sự ngạc nhiên của Hàn Lưu Phong, đôi găng tay bùng nổ sét thẳng vào mặt hắn rồi bay về phía sau.
“Làm tốt lắm anh bạn !” Giọng nói của Phan Xích vang lên. Hắn bằng một cách kỳ lạ nào đó đã đứng gần Đỗ Nhân, bắt lấy hai chiếc găng tay.
“Thuật thuấn thân ? Phân thân ? Ngươi vừa làm cái quái gì vậy ?” Hàn Lưu Phong vẫn không khỏi bất ngờ.
“Có thể, nó có thể là bất kỳ thứ gì ngươi nghĩ ra. Nhưng ta nói này: đừng cố suy nghĩ quá phức tạp, nó sẽ chỉ hại ngươi thôi.” Phan Xích cười lớn, xong lại quay sang bằng hữu mà nói khẽ. “Đao của mày có thể dễ dàng cắt được v·ũ k·hí của nó, lại không quá khó để chặt tay chân hay đầu để khống chế, mày ra đấu tay đôi, kéo nó thấm mệt thì càng tốt, phá được cái đao của nó thì càng ngon. Tao sẽ khiến nó mất tập trung.”
Nói đoạn, Phan Xích liền nhanh chóng chạy về phía ngôi làng mỏ. Hàn Lưu Phong cũng lập tức đuổi theo, nhưng liền bị Đỗ Nhân chặn lại.
“Chậc ! Ngươi định bỏ qua ta thật sao ? Hà cớ chi lại trở nên vội vã như vậy ?” Hắn chĩa đao về trước, nhếch mép cười. “Tên đó có gì mà ta không có hay sao ? Một món đồ nào đó trong túi của hắn chăng ?”
Câu nói của Đỗ Nhân như đâm trúng tim đen của Hàn Lưu Phong, khích hắn nổi điên lên. Tên nhân tộc dẻo miệng này lại bồi thêm một câu nữa.
“Bình tĩnh nào, ngươi làm như sắp bị ông già cho ăn đập ấy. Hay là nhớ mẹ mà vội vàng để về sớm ? Trước đây nhà ngươi còn bình tĩnh làm thơ mà ?” Hắn cười nhẹ, tay dần đưa đao vào thế thủ.
Hàn Lưu Phong đã bị chọc đến cùng cực, hắn vung đao, lườm nguýt đối phương. “Ngươi khích sai người rồi đấy.”
6 tiếng trước bình minh, Huyết nguyệt bắt đầu mờ dần.
Hai tên chiến binh, một ma một nhân, tay cầm đao nhìn thẳng vào nhau. Tiếp đó, chúng lao lên, tay nắm chắc v·ũ k·hí, ra đòn liên tiếp.
Đỗ Nhân tụ Khí vào đao, phóng ra hàng loạt đường chém xé gió. Hàn Lưu Phong nhanh nhẹn, lách sang một bên để né, rồi tiếp tục hoá thành khói đen đi xuyên qua đường chém tiếp theo, trước khi phóng một nhát chém máu để chặn nhát cuối cùng từ Đỗ Nhân. Hắn lao vào tầm cận chiến.
“Huyết Hải !” Hàn Lưu Phong rút máu của Đỗ Nhân bằng Hồng Ma Ấn, triệu hồi một biển máu đỏ tươi. Hắn lại đưa tay lên cao, gọi ra nhiều con sóng lớn đánh về phía đối thủ, trước khi tự mình vung đao để ép Đỗ Nhân vào thế tiến thoái lưỡng nan. Hoặc ít nhất, hắn nghĩ như vậy.
Đỗ Nhân không hề nao núng, cất đao đi và hứng trọn những đợt sóng máu, khiến cơ thể hắn bị nghiền tan nát. Hàn Lưu Phong nhất thời ngỡ ngàng, hứng trọn đợt t·ấn c·ông của kẻ địch chỉ để bị huỷ diệt, tên nhân tộc này chắc chắn không hề bình thường. Tuy nhiên, với cơ thể nát như tương, tên này chắc chắn không thể phản kháng lại được nữa rồi. Thế là hắn liền dừng lại, đi qua Đỗ Nhân để tiếp tục đuổi theo Phan Xích. Nhưng hắn lại lập tức rơi vào bẫy. Đỗ Nhân tưởng chừng như đ·ã c·hết lại hồi phục ngay phía sau, bất ngờ vung đao t·ấn c·ông, chém nát vụn Huyết Luyện Đao của Hàn Lưu Phong dễ dàng như cắt vào bơ chảy.
“Đi đâu mà vội vàng vậy ?” Đỗ Nhân, toàn thân đầy máu me, dần dần phục hồi cơ thể lại. Hắn nhìn tên quỷ rồi cười nhẹ. “Ngươi đang hơi phân tâm đấy ! Muốn lấy lại đồ lắm hả ?”
Hàn Lưu Phong không nói gì. Hắn đã nhận ra rằng dù kỹ thuật hay sức mạnh của bản thân đều mạnh hơn đối thủ, nhưng Đỗ Nhân sẽ không thể c·hết dưới những đòn t·ấn c·ông của hắn. Hơn nữa, v·ũ k·hí đã bị phá huỷ khiến hắn hiện tay không tất sắt, chỉ có thể dùng Ngự thuật và quyền cước để chiến đấu, vô cùng bất lợi trước thanh đao dài của Đỗ Nhân. Dường như hắn cũng đã đoán được lý do vì sao Phan Xích lại để tên này đấu với hắn, vậy nên điều tốt nhất hắn phải làm bây giờ chính là tránh xa Đỗ Nhân và tập trung khống chế Phan Xích để lấy lại pháp bảo, điều mà có lẽ sẽ dễ dàng hơn đối với hắn.
Nói đoạn, Hàn Lưu Phong liền phóng lên trời, mọc ra đôi cánh, đập mạnh phóng v·út đi về phía làng.
Đỗ Nhân cũng mau chóng chạy theo, nhằm giữ một khoảng cách nhất định và liên tục áp lực lên Hàn Lưu Phong.
5 tiếng trước bình minh, Huyết nguyệt dần mất đi màu đỏ thẫm.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy, Hàn Lưu Phong lao xuống chặn đường Phan Xích.
“Hừ ! Ngươi giỡn đủ rồi đấy, đồ của ta, tất sẽ thuộc về ta.” Hàn Lưu Phong nói.
“Ồ, vậy thì ta có cái này cũng là của ngươi này !”. Phan Xích trả lời, sau đó ném một nắm vàng về phía Hàn Lưu Phong. Đống vàng đốt cháy lá chắn bóng tối của hắn, đồng thời giảm đi năng lực của hắn.
“Vàng ! Ngươi làm sao biết được điều này ?” Hàn Lưu Phong lập tức lùi lại trước khi lá chắn bị ăn mòn hoàn toàn, hắn liền nhận ra sự nguy hiểm của kẻ địch trước mặt.
“Quan sát một tí, để ý một chút là sẽ biết ngay thôi. Lũ dân làng ở đây khi nhìn thấy ấn trên người ta thì liền rải vàng khắp nơi, miệng lại không ngừng nói rằng ngươi sẽ đến. Vì thế ta đoán đây chính là cách mà chúng chống lại việc bị ngươi tàn sát, như ở chỗ ta thường có sự tích để tỏi quanh nhà để chống ma cà rồng vậy.” Phan Xích nhếch mép cười. “Tất nhiên, có những nhà nghèo không có vàng đủ để rải xung quanh, vì thế ngươi vẫn sẽ vào được, ta đã thấy dấu tích ngươi để lại trong một căn nhà đó rồi. Không được sạch sẽ cho lắm nhỉ ?”
“Hừ ! Thông minh, thực sự là thông minh đấy ! Người thông minh như thế này, sống không thọ đâu !” Hàn Lưu Phong gằn giọng.
“Ồ ! Vậy sao ? Ngươi có muốn thử xem không ?” Phan Xích đưa tay khiêu khích.