Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 42: Tàn sát




Chương 42: Tàn sát

Phía Tây thành bang Viêm Thủ.

Tam Quân cùng lực lượng công thành của hắn dễ dàng đập tan hàng phòng thủ của bang Viêm Thủ, nhanh chóng khiến các trạm gác phía Tây phải quy hàng. Với v·ũ k·hí tiên tiến áp đảo đối phương, chúng diệt sạch mọi thứ cản đường, kể cả những tên cung thủ và Ngự Hoả Sư trên tháp canh hay tường thành, trước kia thường là một trở ngại lớn, nay cũng chỉ như những tấm bia tập bắn ở phía xa. Cứ như thế, đội quân chủ lực của bang Địa Long dần dần tiến vào cổng chính của thành.

“Phá cổng đi ! Kéo đổ nó xuống !” Thiên Hạo, kẻ dẫn đầu quân tiên phong nói, sau đó ra lệnh cho lính của hắn tạo thành một con đường có khiên che chắn phía trên để các Ngự Thổ Sư đi qua. Những tên này đồng loạt niệm phép, hòng điều khiển lớp đất đá dưới chân cổng để kéo đổ nó xuống, nhưng vô hiệu, chỗ đất đó chẳng hề lung lay một chút nào.

“Có cổ ngữ !” Một tên Ngự Thổ Sư nói. “Không thể dùng phép tác động vào bên trong được, ta phải đục cổng từ phía ngoài thôi.”

Nói rồi, chúng bắt đầu một chuỗi hành động đồng nhất, triệu hồi một gai đá khổng lồ từ dưới mặt đất hướng về phía cổng.

“Khoan đã !” Tam Quân lên tiếng. Hắn từ phía sau bước tới, đồng thời nâng một tảng đá lớn lên khỏi mặt đất. “Để ta.”

Tam Quân liền biến tảng đá thành một đống cát, sau đó điều khiển chúng len lỏi vào từng khe hở và bản lề của cổng rồi nén chặt chúng lại thành đá. Hắn tiếp đó dùng phép giật mạnh những tảng đá này ra, kéo đổ cả cổng xuống.



“Tiến lên ! Diệt sạch bọn chúng !” Thiên Hạo phía trước cầm rìu giơ cao, ra lệnh cho quân lính tràn vào thành.

Tuy nhiên, trước khi chúng vượt qua được cổng thành, một v·ụ n·ổ khói đen bùng phát, đẩy văng toàn bộ lính tiên phong ra xa khỏi cổng, kể cả Thiên Hạo cũng bị ảnh hưởng. Sau đó, năm hình người mặc áo choàng đen xuất hiện, tất cả đều đội mũ trùm kín mặt, trông có vẻ vô cùng bí ẩn.

“Chà chà, đông quá nhỉ. Có lẽ đây thực sự là một bữa tiệc lớn rồi.” Tên đứng giữa nói.

“Năm tên thôi sao ? Bọn Viêm Thủ này điên loạn đến mức chỉ đưa ra năm tên này để chống lại cả một đoàn quân của chúng ta sao ? Thật là nực cười !” Thiên Hạo nói. “Các ngươi là ai mà dám đứng ra cản bọn ta hả ?”

Tên đứng giữa trả lời:

“Đây là Huyết Cuồng Ma, Tử Thần Đỏ, Hắc Kiếm Vũ và Dạ Nguyệt Ảnh, những đồng đội thân tín của ta.” Hắn lần lượt chỉ vào bốn kẻ áo đen còn lại. “Còn ta…” Hắn liền bỏ mũ trùm xuống và để lộ mặt. “Là Hoàng Tử Quỷ, Hàn Lưu Phong.”

Chỉ vừa nhìn thấy Hàn Lưu Phong đứng chắn giữa cổng, hàng loạt quân lính Địa Long đã lập tức tay chân bủn rủn, đánh rơi cả v·ũ k·hí.

“Huyết Trích Đảng…Huyết Trích Đảng là kẻ cản chúng ta…lần này thì c·hết chắc rồi !” Nhiều lính tiên phong cũng dần lùi lại trong sợ hãi, trong khi cố gắng nấp mình vào sau những tấm khiên lớn mà chúng mang theo.



Nhìn thấy quân lính sĩ khí sụt giảm, Thiên Hạo cũng vô cùng lo lắng, hắn sợ rằng nếu chúng vì hoảng loạn mà bỏ chạy, thì Huyết Trích Đảng cùng quân Viêm Thủ trong thành sẽ đuổi theo mà tàn sát, khi đó quân số của hắn sẽ giảm đi đáng kể, khiến cho lợi thế đang có sẽ không còn. Là một kẻ dẫn đầu, Thiên Hạo phải làm một việc quan trọng ngay lúc này.

“Hàn Lưu Phong !” Hắn nói lớn, tay cầm rìu bước lên phía trước. Hắn định sẽ thách đấu và đánh bại tên cầm đầu, điều này sẽ giúp nhuệ khí của binh sĩ tăng cao, và khiến kẻ địch phải sợ hãi lùi bước. Hắn chắc chắn sẽ trở thành anh hùng của bang nếu làm được như vậy, một việc vô cùng đơn giản mà thôi, làm sao một tướng quân của một bang phái lớn lại có thể thua tên cầm đầu của một đám lính đánh thuê năm người cơ chứ. “Nếu ngươi đủ can đảm thì hãy bước lên đấu tay đôi với ta !”

“Được thôi !” Hàn Lưu Phong nhếch mép cười, sau đó bước lên phía trước vài bước. “Nào, ngươi muốn đánh ta chứ gì ? Xin mời !” Hắn lại chìa hai tay ra và đứng im.

Thiên Hạo tuy nhìn thấy đầy sơ hở, nhưng lại không dám t·ấn c·ông, bởi vì dù ít hay nhiều, thì Hàn Lưu Phong chắc chắn sẽ giở trò một khi hắn lao vào. Vì thế, hắn từ từ tiếp cận một cách cẩn thận, tay nắm chặt rìu trong thế thủ. Tuy nhiên, gã Hoàng Tử Quỷ vẫn không động đậy, dù cho Thiên Hạo đã ở trong tầm cận chiến.

Nhận ra cơ hội hiếm có, gã đệ tử bang Địa Long lập tức vung rìu, chém một nhát từ trên cao xuống nhắm vào đầu của Hàn Lưu Phong. Nhưng ngạc nhiên thay, tên này vẫn chẳng hề di chuyển mà lãnh trọn một nhát rìu đó. Hộp sọ của hắn như bị chẻ làm đôi, máu chảy đầm đìa khắp cả khuôn mặt. Thiên Hạo tưởng bản thân đã thắng, định quay lại ăn mừng thì phát hiện ra đối thủ vẫn đang đứng yên một cách điềm tĩnh, không hề ngã xuống như bao kẻ khác. Hắn vô cùng bất ngờ, một nhát rìu mang sức mạnh của địa chấn bổ vào đầu, vậy mà kẻ địch của hắn vẫn đứng vững, lẽ nào tên này mạnh đến như vậy sao ? Câu hỏi của hắn cũng liền được trả lời, Hàn Lưu Phong dễ dàng dùng một tay nhấc lưỡi rìu ra khỏi đầu rồi ném mạnh nó xuống đất, khiến Thiên Hạo đang nắm lấy cán rìu cũng bị mất thăng bằng mà chúi người về phía trước. Tiếp đó, hắn dùng chân đạp lên lưỡi rìu, nghiền nát nó thành trăm mảnh và tung một đấm hất văng Thiên Hạo ra xa mười mét.

Gã môn đồ Địa Long đứng dậy, không thực sự cảm nhận thấy đau, có lẽ cú đấm của đối phương không ảnh hưởng đến hắn nhiều lắm. Hắn nhìn về phía Hàn Lưu Phong, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy đầu của tên này đã hồi phục lại như mới.



“Ngươi đánh xong rồi, tới lượt ta nhé !” Hàn Lưu Phong nói. Hắn phóng Huyết Luyện Xích đâm thẳng vào khuỷu tay của Thiên Hạo, rồi bật nhẹ cổ tay, ra lệnh cho hai cơ quan ở rìa mũi giáo mở ra thành hai chiếc móc bấu chặt vào tay đối phương. Sau đó, tên Hoàng Tử Quỷ dùng sức giật mạnh xích, kéo đứt hầu hết cánh tay phải của gã đệ tử bang Địa Long, chỉ còn một nửa bắp tay bị xé nát của hắn là vẫn dính vào phần bả vai. Vạt áo phải của Thiên Hạo thấm đẫm máu trào ra từ v·ết t·hương, bản thân hắn thì liên tục gào thét trong đau đớn.

“Thật nực cười, ngươi yếu đuối như vậy, lại còn dám thách đấu với ta. Định làm anh hùng hảo hán à ?” Hàn Lưu Phong nói, đồng thời dùng tay phải rút đao từ sau lưng. “Để ta xem thử ngươi anh hùng đến mức nào.”

Sau đó, hắn vung v·ũ k·hí thật mạnh, hướng phần sống đao về phía trước. Lưỡi đao tách ra thành nhiều phần nhỏ được nối với nhau bởi một dây kim loại ở giữa, kéo dài ra như một chiếc roi. Sống đao của món v·ũ k·hí tưởng chừng như chỉ có một lưỡi này thực ra lại vô cùng sắc bén, một cú vung đao của Hàn Lưu Phong đã nhanh chóng lấy đi hai chân của Thiên Hạo ngay tức khắc. Thấy kẻ địch đã bất động, hắn lại bước lên, vung v·ũ k·hí theo hướng lưỡi đao, khiến nó ghép lại thành một thanh đao bình thường, rồi đâm vào lưng Thiên Hạo sau khi đạp hắn nằm úp lại. Dùng phần lưỡi đao, Hàn Lưu Phong tiếp đó rạch dọc xương sống của n·ạn n·hân từ lưng đến đầu, cắt hắn ra làm hai mảnh. Tất nhiên, tên Hoàng tử Quỷ chẳng hề vội vã, hắn hành sự thật chậm rãi để có thể nghe thấy tiếng gào thét của kẻ địch, một âm thanh mà hắn cho rằng êm tai hơn cả một ca khúc du dương nhẹ nhàng của những cầm nữ hoàng gia.

“Đấy, vị anh hùng của các ngươi đấy.” Hàn Lưu Phong nói. “Cũng chẳng anh hùng cho lắm nhỉ ?”

Đám dân quân của bang Địa Long bắt đầu hoảng loạn, đánh rơi v·ũ k·hí và tháo chạy khỏi Hàn Lưu Phong. Quân lính chính quy thì ngược lại, tuy vẫn sợ sệt, nhưng với kinh nghiệm chiến trường lâu năm hơn, chúng có đủ dũng khí để đứng lại đối đầu Huyết Trích Đảng.

“Thôi được, thôi được,… ta hiểu mà. Nhìn thấy kẻ lãnh đạo các ngươi c·hết đi chắc cũng không thoải mái gì. Ta cũng thế, tên này c·hết nhanh quá đi mất, ta còn chưa cảm thấy hưng phấn nữa.” Hàn Lưu Phong cười nhẹ và nói. “Các ngươi có thể đánh lại chúng ta, hoặc là chạy khỏi đây đi. Nhưng mà nhớ, một khi đã chạy đi thì các ngươi sẽ không thể dừng lại đâu. Có phải không nào hỡi các tay sai của ta ?!!!” Hắn bất ngờ lên giọng, nói thật lớn như kêu gọi một thứ gì đó từ xa đến.

Bất thình lình, hằng hà sa số những con quỷ hút máu bắt đầu xuất hiện, chúng bay xuống từ trên trời, sải cánh phủ kín ánh trăng, chúng chui ra từ lòng đất, móng tay cào cấu lấy cát sỏi xung quanh, chúng chui ra từ trong bóng của khu rừng rộng lớn, liên tục gào lên với những cái miệng kinh tởm. Những con quỷ này lập tức lao đến đoàn quân của bang Địa Long, xâu xé và hút cạn máu của những n·ạn n·hân xấu số bị chúng bắt được.

“Máu ! Nguồn sinh lực của các tộc và thú vật, chính là năng lượng giúp vận hành những cơ thể nặng nề đó, vì thế máu chắc chắn phải là năng lượng của sự sống rồi. Tuy nhiên, nhân tộc các ngươi, cũng như nhiều tộc khác lại cho rằng máu lại mang đến một cảm giác c·hết chóc mỗi khi nó xuất hiện, và rằng những kẻ dùng Huyết Thuật luôn có sát tâm cao. Chúng nói không sai, máu cũng như nước đều là nguồn sống của sinh vật, tuy nhiên khác với nước, máu không hề xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác ngoài cơ thể của chúng, vì vậy một khi máu đổ ngoài môi trường, chúng ta biết chắc rằng cơ thể của một sinh vật đã bị hư hỏng đến mức khiến năng lượng bên trong phải chảy ra. Cũng chính vì điều này mà sinh vật đó sẽ không thể có đủ sinh lực bên trong nó mà tiếp tục sống, dẫn đến c·ái c·hết. Đó là lý do vì sao máu lại liên quan đến g·iết chóc nhiều như vậy. Không cần nói thêm chắc cũng đã đủ hiểu được lý do mà ta chọn Huyết Thuật rồi chứ ? Ta ngưỡng mộ sự tồn tại của máu, ngưỡng mộ cách mà nó bằng một cách nào đó, lại đại diện cho cả sự sống và c·ái c·hết, một vật thể hiện hai khái niệm trái ngược nhau cùng một lúc, thực là hiếm hoi trên cõi đời này, và là nguồn cảm hứng vô tận cho văn học cùng thi ca.” Hàn Lưu Phong nói chậm rãi. “Cũng như chiến trường này vậy, tuy xác c·hết rải rác khắp nơi, nhưng sự phấn khích từ nó lại khiến ta cảm thấy sống động hơn bao giờ hết. Có lẽ… ta sẽ không thể đứng yên chờ mọi thứ tự động diễn ra được. Hỡi các đồng đội của ta, hãy cùng nhau tham gia vào bữa tiệc này !”

Hắn vừa dứt lời, bốn tên Huyết Trích Đảng còn lại lập tức rút v·ũ k·hí ra. Với Huyết Cuồng Ma, đó là một cây chuỳ dài, hắn dùng sức mạnh vô song của bản thân đâm nó xuyên qua ngực mình rồi rút ra, kéo theo cả máu giúp nối dài đầu chuỳ lên gấp đôi. Với Tử Thần Đỏ, ả mang một cây liềm lớn có thể nối dài cán. Với Hắc Kiếm Vũ, tất nhiên binh khí của cô ta sẽ là một thanh trường kiếm lưỡi mảnh, với ma thuật bóng tối tuôn chảy bên trong nó. Với Dạ Nguyệt Ảnh, hắn sử dụng một cặp song liềm nhỏ được nối với hai sợi xích dài, v·ũ k·hí này giúp hắn có thể t·ấn c·ông từ cả cự ly xa và gần một cách hiệu quả nhất. Tất cả những thành viên của Huyết Trích Đảng đều vô cùng thành thạo v·ũ k·hí của bản thân, chúng cũng có thể hợp tác chiến đấu một cách điêu luyện, và hơn nữa, tất cả đều là Dạ Nguyệt Ma, vì thế chúng được tăng sức mạnh đáng kể khi chiến đấu dưới Huyết Nguyệt.

Với sức mạnh hoàn toàn áp đảo và sự giúp sức của quỷ hút máu, Huyết Trích Đảng nhanh chóng tàn sát hầu hết đoàn quân phía Tây của bang Địa Long, chỉ còn lại một số ít cố gắng chống cự trong vô vọng. Trong đám lính ít ỏi còn sót lại đó có Tam Quân, hắn cùng các huynh đệ nội môn đã cố hết sức để kìm chân bọn ác quỷ lâu hết mức có thể nhằm giúp tàn quân chạy thoát. Hàn Lưu Phong cũng nhận thấy. Đối với tên Hoàng Tử Quỷ lúc này, nếu muốn g·iết sạch sẽ đoàn quân kia, hắn sẽ phải diệt hết những môn đồ của bang Địa Long trước, loại bỏ tất cả những kẻ mạnh, rồi đám còn lại sẽ chẳng khác gì gia súc cho hắn thoải mái tàn sát.

Hàn Lưu Phong bước về phía Tam Quân, hai tay cầm chặt hai v·ũ k·hí, ánh mắt tràn ngập sát ý, chuẩn bị băm bổ tên bán long nhân kia ra nghìn mảnh để thoả mãn cơn khát máu.