Chương 41: Đồ sát
Tư gia của Phan Xích và Đỗ Nhân, thành giữa bang Địa Long.
Phan Xích lại một lần nữa ngồi vào chiếc bàn chế tạo của hắn, cố gắng nghiên cứu những mẫu đất đá và các loại vật liệu lạ lùng hắn tìm được xung quanh thành bang Địa Long. Mục đích của hắn chỉ có một, đó là tìm ra được những nguyên tố có thể sử dụng làm một nguồn năng lượng cho con tàu của hắn, như Uranium, và các loại vật liệu tiềm năng ở dị giới có thể dùng thay cho chúng. Tất nhiên, con tàu của hắn vẫn cần phải được sửa chữa trước khi được nạp năng lượng, nhưng Phan Xích đã quyết định tìm nguyên liệu sửa chữa sau. Tên ngoại giới này có thể dễ dàng chế tạo ra xăng t·ên l·ửa, tuy nhiên hắn lại chẳng có lý do gì để làm vậy, vì dù có được xăng đi nữa thì việc duy nhất con tàu có thể làm chỉ với động cơ đẩy của nó là khiến hắn bay ra khỏi bầu khí quyển rồi lang thang một cách vô định trong chiều không gian này. Thứ Phan Xích cần chính là bộ phận bẻ cong thời không của con tàu phải hoạt động hết công suất, đến mức xuyên thủng được thời không của chiều không gian này, vì đó là cách duy nhất để hắn có thể về nhà. Một vài cục pin phản vật chất có thể sẽ đủ để kích hoạt nó, hoặc một chút vật chất tối, hay một lò phản ứng tinh tú, hoặc nguyên một mẫu hạm chỉ huy tối tân của Quốc Xã với đầy đủ tiện nghi để hộ tống các chính khách cấp cao, và được nạp đầy tài nguyên. Nếu giấc mơ của Phan Xích có thể thành sự thật, hắn sẽ muốn một thứ như thế, nhưng thế giới tàn bạo này không cho phép, và hắn đành phải chịu kẹt lại đây với thân phận một nhà phát minh bé nhỏ ngây thơ chỉ vừa đến hai mươi tuổi đã phải xa nhà một cách tàn khốc. Thật buồn cười ! Hắn tự cười vào mặt mình khi dám suy nghĩ đến những thứ như thế. Bé nhỏ sao ? Có thể lắm chứ ! Hắn mặc dù đã nhận vài giải thưởng Nhà Phát Minh của Năm, nhưng thân phận vẫn là một thực tập sinh làm việc dưới trướng một giáo sư ở Học viện, và từ khi ông bị đám phiến quân s·át h·ại, vẫn chưa có ai thăng chức cho hắn cả. Có lẽ vì thế mà hắn vẫn còn bé nhỏ cho đến thời điểm hiện tại, nhất là trong mắt một vị thiếu tướng nào đó, người luôn coi hắn như một đứa trẻ mồ côi được ông cưu mang khi cả gia đình của nó bị tàn sát. Đúng là vẫn còn bé nhỏ thật ! Nhưng ngây thơ à ? Hắn không thể nhịn được cười khi nghĩ đến điều này, hắn đã đánh nhau có vũ trang từ khi cấp hai, khi mà những tên bắt nạt ở trường bắt đầu nhắm vào đứa trẻ thông minh ấy, và điều đó vẫn tiếp diễn đến hết năm cuối cấp ba. Nhiều phát minh của hắn cũng gián tiếp g·iết c·hết vô số phiến quân một cách tàn bạo khi hắn bắt đầu chế tạo v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội. Bản thân hắn cũng đã g·iết rất nhiều người, kể cả cô bạn thân và đồng nghiệp Amy, người cũng đồng thời là n·ạn n·hân đầu tiên của hắn. Trớ trêu thay, dù là một nhân vật quan trọng trong chiến tích của hắn, Phan Xích lại chẳng hề nhớ nổi tên đầy đủ của Amy, có thể là Amilia, Amily, hay tệ hơn là Emily,… hắn còn không chắc chắn về ba chữ cái duy nhất mà hắn nhớ được, còn họ của cô ta thì đã bị lãng quên hoàn toàn, nhưng hắn chắc chắn một điều rằng nó kết thúc bằng “ich” như rất nhiều người gốc Nga khác. Điều này lại đưa hắn về với một ký ức kỳ lạ với Amy, hắn nhận ra gốc gác của cô ta bằng những chai Vodka trong giỏ đồ mà cô đang cầm khi cả hai gặp nhau trong một cửa hàng trong ga tàu điện ngầm, nơi mà Phan Xích rất hay lui tới. Phải nói rằng đồng nghiệp của hắn đã mua khá nhiều Vodka trong ngày hôm đó, khoảng một chục chai, và chúng đều rất đắt tiền. Bản thân Phan Xích lúc đó lại đang ngắm nghía chỗ cider đóng lon trong tủ lạnh, tất cả chúng đều rất ngon lành, từ dâu, táo, cho đến mật ong, chanh,… nhưng lại thiếu một thứ duy nhất chính là vị đào. Đúng vậy, hắn nhớ ra điều này vì Amy là người đã nhường lại cho hắn một lốc cider vị đào duy nhất còn sót lại trong cửa hàng đó. Cũng chính chi tiết này đã giúp khép lại ký ức yên bình cuối cùng giữa hắn và n·ạn n·hân đầu tiên, những gì sau đó đều lờ mờ, sặc mùi máu tươi cùng khói lửa. Một chuỗi sự kiện ngu xuẩn sau đó đã diễn ra, và rồi hắn ở đây, sau khi đã nhúng tay vào c·ái c·hết của bao nhiêu sinh mạng. Thật nực cười, tất cả những lần g·iết người còn chẳng khiến hắn cảm thấy tội lỗi bằng việc bẻ đôi mỳ spaghetti trước khi cho vào nồi nước năm mười sáu tuổi, có lẽ hắn đã nốc quá nhiều cider trước khi chuẩn bị món Carbonara vào hôm đó. Nghĩ đến đây, hắn dập đầu mạnh xuống bàn, văng máu vào cả những mẫu đá đang nghiên cứu. Hơn bảy ngày qua hắn đã liên tục soi mói một đống đất đá nhưng lại chẳng tìm ra thứ gì, đây rõ ràng là một việc làm ngu ngốc vô cùng ! Hắn có phải là nhà địa chất quái đâu chứ, hắn là một nhà phát minh cơ ! Một nhà phát minh như hắn phải chế tạo v·ũ k·hí và công cụ, không phải ngồi nhìn đá, và điều này có vẻ như không có nhiều tác dụng cho lắm trong công cuộc tìm kiếm vật liệu. Nhưng Phan Xích lại biết chắc rằng nếu bản thân thực sự chọn ngành địa chất khi vào đại học, có lẽ hắn sẽ không thể sửa được con tàu cho dù đã tìm ra vật liệu.
Phan Xích đứng dậy, hắn quyết định sẽ không tìm nguyên liệu theo kiểu này nữa, hắn sẽ phải làm cách khác. C·ướp bóc bằng số v·ũ k·hí hiện đại chắc chắn là dễ dàng nhất, hắn thì có đầy những thứ đó, hoặc dùng số tiền kiếm được từ việc chế tạo v·ũ k·hí để mua tài nguyên có sẵn nếu tình huống bắt buộc hắn phải làm thế, tiền thì hắn hiện cũng có nhiều từ đám dân đen và ngân khố của bang Địa Long trích ra để chi trả cho những khẩu súng mà hắn bán cho chúng rồi, nói chung là những cách có thể kiếm được tài nguyên mà kẻ khác đã đào lên sẽ giúp hắn đỡ phải ngồi mò mẫm quan sát đất đá, một việc mà hắn chưa được học qua bao giờ. Phan Xích trở nên vui mừng khi đã tìm được cách vượt qua chướng ngại khó nhằn này, hắn cho rằng bản thân sớm muộn gì cũng sẽ được về nhà mà thôi. Nói đoạn, hắn lấy ra một lon cider cuối cùng trong đống hành lý, thứ đã được hắn mang từ nhà đến đây cũng được ba năm rồi, và bắt đầu uống. Vị đào ! Thật tuyệt vời, Phan Xích chưa từng uống thứ gì khác ngoài vị đào kể từ hôm hắn biết đến nó, bản thân hắn cũng không rõ lý do vì sao, nhưng có lẽ nó đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ với hắn.
Rất nhanh, Phan Xích đã xử lý xong những giọt cider cuối cùng, và điều đó cũng khiến hắn nhận ra rằng nếu những ngày tới muốn sống sót, hắn sẽ phải tìm cách làm ra cider vị đào. Tuy nhiên, đó chỉ là một mục tiêu phụ mà thôi, Phan Xích vẫn đặt mục tiêu sửa chữa và cung cấp năng lượng cho con tàu lên hàng đầu, hơn nữa hắn cũng không hề biết cách chế biến thức uống có cồn hay có nguyên liệu để làm ra chúng, vì thế nên hắn đã quyết định dẹp ý tưởng đó qua một bên.
Phan Xích ngồi xuống, đẩy hết đống đất đá trên bàn vào thùng rác và dọn dẹp sạch sẽ công xưởng nhỏ của hắn, quét từng hạt bụi một và lau chùi từng góc cạnh cho đến khi chiếc bàn chế tạo trở nên bóng loáng. Sau khi cảm thấy tự hào về thành quả của bản thân, hắn lập tức mang thùng rác đi đổ.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt liền khiến Phan Xích phải sững sờ mất vài giây. Bầu trời đen kịt, mặt trăng hoá thành màu đỏ, và người dân từ phía cổng chạy tán loạn. Đỗ Nhân cũng nằm trong đám đông đó, hắn cùng con chó Eski đang nhanh chóng chạy về phía Phan Xích, trên tay phải cầm một bát sủi cảo. Bất thình lình, một thứ gì đó t·ấn c·ông hắn từ trong bóng tối, một con quái thú giống loài dơi khổng lồ với hàm răng sắc nhọn lao thẳng vào Đỗ Nhân. Tên này liền cúi đầu xuống, tay phải vẫn giữ bát sủi cảo thăng bằng, tay trái rút đoản kiếm xiên vào con dơi từ phía dưới, rạch một đường dài từ cổ nó xuống đến ngực. Tiếp đó, hắn kéo nó xuống và ghim chặt vào mặt đất trước khi rạch đầu nó ra làm đôi. Con dơi hoàn toàn bất động.
“C·hết tiệt ! Không ổn rồi người anh em ! Thành bang này đang bị t·ấn c·ông bởi một đám quái quỷ, chúng đã phá nát hàng phòng thủ phía ngoài và tràn vào trong này mất rồi !” Đỗ Nhân nói. “Mày nhìn xem, đủ loại quái vật từ thây ma cho đến dơi hút máu, có cả một bầy đầu trâu mặt ngựa không biết từ đâu chui ra nữa kìa !” Hắn chỉ về phía đám người dân đang chạy, Phan Xích quan sát thử và đúng là có quái vật thật, những con quen thuộc và cả những thứ dị hợm.
“Đúng là không ổn thật. Chúng ta phải đi thôi ! Một đoàn quái vật như thế này, cố thủ cũng chỉ tốn tài nguyên, thành bang này coi như c·hết rồi.” Phan Xích bình tĩnh nói. “Dọn hết hành lý đi, chúng ta sẽ lấy ngựa đào tẩu.”
Nói đoạn, cả hai tên cùng đi vào nhà, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào những túi hành lý trắng rồi nén chúng lại thành khối lập phương để giắt vào thắt lưng, Phan Xích cũng nén gọn chiếc bàn chế tạo lại thành một khối hành lý, và Đỗ Nhân trút hết sủi cảo trong bát vào một chiếc hộp để mang đi.
Phan Xích cùng Đỗ Nhân nhanh chóng di chuyển ra chuồng ngựa quân dụng gần nhất, với Eski chạy theo sau. Nhưng bất ngờ thay, thứ chờ chúng không phải là ngựa, mà là những con quỷ hút máu biến dạng đang từ từ gặm nhấm những con chiến mã của tông môn. Những con ác quỷ hình người gầy còm với chân tay dài lêu nghêu, khắp cơ thể được bao bọc bởi lớp da trắng bệch, cùng với một cặp cánh màng như cánh dơi trên lưng. Móng tay và móng chân của chúng cũng dài một cách bất thường, và tuy sắc nhọn nhưng chúng lại không được chăm sóc kỹ nên độ dài ngắn và độ cong đều khác nhau, tạo nên một bộ móng dị dạng trên mỗi chi của lũ quỷ này. Tuy nhiên thứ kinh tởm nhất chắc chắn là bộ mặt của chúng, với hốc mắt sâu thăm thẳm và con ngươi đen như mực, trông chúng như những xác c·hết vô hồn lạc lõng nơi nhân giới. Miệng của những con quỷ này mang đặc điểm dựa trên giới tính của chúng, những con cái hút máu mang một khoang miệng lớn, khiến khuôn mặt của chúng dài ra theo chiều dọc, những quý bà này thì không hề có hàm, chúng sở hữu một cái lưỡi hình ống dài khoảng một mét có thể co dãn như lưỡi ếch với vô số răng nhọn chạy dọc xung quanh đó, và tại đầu của chiếc ống hút này chính là bốn răng lớn có thể xếp với nhau thành hình một mũi nhọn, giúp con quỷ đâm sâu chiếc lưỡi vào n·ạn n·hân, những răng đầu lưỡi này sau đó sẽ mở ra để cắt rộng v·ết t·hương và cho phép máu chảy vào đường ống. Đám quỷ cái này sẽ phát ra âm thanh trầm đục khi chúng kêu gào bằng cái miệng luôn mở rộng đó, và sẽ nhanh chóng lao đến khi cảm nhận thấy máu tươi đang ở gần. Ngược lại, những con đực của loài quỷ này thường sẽ cẩn thận hơn vì kích cỡ của chúng nhỏ bé hơn so với quỷ cái, chúng sẽ quan sát kỹ con mồi và đợi những con cái t·ấn c·ông trước rồi mới lén lút cắn từ phía sau lưng mục tiêu khi chúng đang phân tâm. Miệng của con đực cũng được tạo ra để t·ấn c·ông thay vì hấp thụ dinh dưỡng, chúng có một bộ hàm lớn so với cả khuôn mặt, được bổ trợ bởi một cái miệng rộng đến tận mang tai, khiến chúng lúc nào cũng trông như đang cười một cách kỳ dị. Bên trong bộ hàm đó chính là nhiều hàng răng dài vô cùng sắc nhọn, phù hợp để xé thịt hơn là hút máu, cũng vì thế mà con đực thường sẽ ăn cả thịt của n·ạn n·hân sau khi để con cái hút cạn máu. Điều đặc biệt về miệng của loài quỷ đực này chính là việc nó có thể mở được ngang và dọc nhờ kết cấu xương hàm đặc biệt và một vết xẻ ngay giữa môi, cũng vì thế mà khả năng cắn của chúng vô cùng linh hoạt và khó lường. Đồng thời, việc mở rộng hàm hết cỡ cả chiều ngang và dọc cũng chính là công cụ để chúng doạ kẻ thù, nhất là khi kết hợp với tiếng rít cao mỗi khi chúng gào lên.
Khoảng mười con quỷ đang ăn thịt ngựa đồng thời nhìn về phía Phan Xích và Đỗ Nhân, chúng cùng lúc kêu gào, tạo ra một hợp âm chói tai rợn người, sau đó dần dần tiến lại. Sáu con quỷ cái lập tức đập cánh, phóng nhanh vào hai tên ngoại giới khi chúng vừa đến gần khoảng mười mét, trong khi bốn con đực bò cẩn thận sang hai bên, mở rộng miệng và rít lên khi dần tiếp cận con mồi của chúng.
Một tiếng huýt sáo vang lên, mười con quỷ liền ngừng lại và lùi về phía sau, đồng thời vẫn không ngừng gào rú. Từ trong bóng tối bước ra một kẻ mặc áo choàng với mũ trùm kín mặt, hay đúng hơn là một ma tộc hình người, hắn nước da nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên dưới chiếc bóng của mũ trùm.
“Tại hạ Hàn Lưu Phong, xin được ra mắt hai vị.” Hắn nói. “Ta tin rằng hai vị đây có đang cầm nhầm một bảo vật của phụ thân ta, và lão cũng rất muốn có lại nó.”
“Bảo vật gì chứ ? Bọn ta chắc chắn không thể sở hữu bất kỳ thứ gì của lão già nhà ngươi, chúng ta còn chưa quen biết cơ mà !” Đỗ Nhân nói. “Ngươi có bằng chứng gì không ?”
“Ồ ! Ta thì chẳng cần bằng chứng gì cả đâu.” Hàn Lưu Phong trả lời. “Thứ này được kết nối với ta, và ta cảm thấy nó ở trong khối lập phương màu trắng kia.”
“Ngươi nghĩ nó ở trong này à ?” Đỗ Nhân cầm hộp hành lý mà đối phương vừa chỉ vào và nói. “Ta sẽ mở nó ra cho ngươi tìm, nếu như ngươi để chúng ta đi một cách yên ổn.”
“Chậc chậc… đúng là một kẻ thông minh, ngươi có khả năng đàm phán đấy.” Hàn Lưu Phong nhếch mép cười. “Nhưng ta lại không thích như vậy cho lắm. Cá nhân ta cần hưởng thụ cảm giác tắm trong máu của bất kỳ kẻ nào mà ta muốn cơ ! Mặc kệ lão già và mấy cái bảo vật của lão, ta sẽ lấy lại nó từ đám xương khô của các ngươi !” Hắn cười vang, đồng thời bước về phía trước. Từ dưới cổ tay trái của hắn bật ra một lưỡi dao lớn trông như một mũi giáo, sau đó hắn vung tay, phóng nó về phía trước. Mũi giáo bay v·út đi, sượt qua mặt Phan Xích, khiến hắn nhận ra nó được nối bởi một sợi xích, chính là một chiếc giáo xích vô cùng nguy hiểm mà hắn đã dùng ba năm trước ở rừng trà, có lẽ nào đây lại chính là Huyết Luyện Xích mà lão già thầy thuốc quá cố đã nhầm lẫn với chiếc giáo xích tự chế của hắn vào lúc đó hay sao ? Hắn rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng mũi giáo đã nhanh chóng cắm vào bức tường phía sau hắn cùng Đỗ Nhân, sau đó Hàn Lưu Phong liền giật mạnh một cái, kéo đổ cả bức tường đè lên hai tên ngoại giới.
Bụi bay mù mịt cả một khu vực rộng lớn, Hàn Lưu Phong bước tới bức tường đổ, tay phải rút ra một thanh đao từ sau lưng, tay trái thu Huyết Luyện Xích lại, miệng huýt sáo ra lệnh cho đám quỷ hút máu tiến đến bao vây vị trí của hai kẻ vừa bị đè bẹp.
“Huyết nguyệt trỗi dậy, Huyết hải tuôn trào !” Hắn nói. “Đêm nay sẽ kéo dài bảy mươi hai giờ, Huyết Trích Đảng chúng ta sẽ săn đuổi và thưởng thức những con mồi của bang Địa Long !”