Đường Về (Phần 2)

Chương 38-17




Trùng Dương qua đi, Thập Tam tới viếng thăm. Lúc ta gặp được hắn, sắc mặt hắn xanh mét từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ta, liền thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ có chút quẫn bách cười khổ. Có lẽ hắn đến làm thuyết khách cho vị ngồi trên ngôi báo kia, kết quả có thể nghĩ. Tuân theo lệnh vua không cách nào hành động tùy ý, bây giờ dưới một người trên vạn người chỉ sợ lại càng không dễ.

Lúc này, Thập Tứ cũng bước thong thả ra khỏi thư phòng, trên mặt vẫn còn treo nụ cười lạnh, đáy mắt tràn đầy khinh thường. Thập Tam lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, phẩy tay áo bỏ đi. Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi trong lòng thầm than.

“Ta......” Thập Tứ đi lên choàng vai của ta, muốn nói lại thôi.

Ta ngăn mu bàn tay hắn lại, cười nói: “Ta đi bảo các nàng chuẩn bị cơm tối.” Nói xong xoay người tránh ra.

Qua mấy ngày, Thập Tam lại tới vương phủ Thang Sơn một lần nữa nhưng lần này là tới tìm ta nói chuyện. Hắn quan sát cửa sổ thủy tinh trong suốt sáng sủa ở chánh phòng, cười nói: “Ngươi sắp xếp chỗ này cũng không tệ.”

“Sắp vào đông, như vậy sẽ không bị gió lùa vào, ánh sáng cũng tốt.” Ta mời hắn ngồi, sai Đông Vân đi lấy Lục Diệp Hồng ở bên cạnh mỏm núi đá pha trà.

Hắn đi tới trước cửa sổ gõ một cái, nói: “Nhưng tốn phí quá nhiều.”

Ta cười trả lời: “Chỉ tốn chút bạc mà thôi, cớ sao không làm.” Hắn quay đầu lại nhìn ta, không nói gì.”Sao vậy?” Ta hỏi. Chẳng lẽ hắn không tán thành? Ban đầu ta vốn định đề cử với hắn để hắn tu sửa Di Vương Phủ y như thế này.

“Không sao cả.” Hắn cười nói, “Đúng rồi, hôm nay mang qua cho ngươi chút đồ chơi.” Nói xong liền ra hiệu cho thái giám chuyển đồ vào.

Ta tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”

Một tên thái giám mở một cái rương trong đó ra, bưng một cái khay cao bằng sứ màu trắng từ bên trong ra, ở giữa để một quả lựu lớn, chung quanh bày quả vải, tắc vàng, hạch đào cùng vài loại trái cây khác. Đợi đến gần nhìn kỹ, mới biết những thứ trái cây kia đều là gốm nung, nhưng nhìn giống như thật vậy. Nữa quả thạch lựu được mở ra, bên trong ruột là ít quả khô. Ta cầm lấy lột bỏ một nửa “quả vải”, nhìn chằm chằm ruột trắng noãn trong suốt mà thèm, mặc dù biết cái này không ăn được.

Có lẽ Thập Tam hiểu tâm tư của ta, cười nói: “Đừng nhìn nữa, quả đó đã qua mùa. Đến đây xem hai cái chén này này.”

Ta lấy một cái chén màu phấn trong hộp ra, trên nền trắng không có vẽ hình trẻ con lên chỉ có một cành mai vàng, trên đóa hoa cùng nhánh cây còn có tuyết đọng chưa tan. Phong nhã như thế, dùng để đựng cơm quá đáng tiếc, nhưng mà cái này cũng không thể làm ly trà. Lật đáy chén lên nhìn, không có lạc khoản, chẳng lẽ làm ở lò nhà dân? Để cái này xuống, lại nhận lấy cái khác trong tay hắn, cái này là men màu, trên nền đất vàng vẻ hoa lan, bên cạnh còn đề một hàng chữ: “Hoa Chi Lan Tự Hương“.

“Cái lá này không đẹp, hải tảo giống như uốn éo vướng víu.” Ta góp ý một câu. Lật mặt đáy lên nhìn, lại thấy không có lạc khoản như cái màu phấn kia, liền nổi lên nghi ngờ. Cái màu phấn không có cũng thôi đi, nhưng cái men màu từ trước đến giờ chỉ có trong cung mới nung thôi, ta đã thấy qua, đều có lạc khoản “Khang Hi ngự chế”, chẳng lẽ tân triều sửa lại cách thức khác? Không đúng, lúc trước ta đã dùng qua nhiều cái chén đĩa “Ung Chính niên chế” rồi.

“Nhìn cái gì mà ngây người như thế?” Thập Tam thấy ta ngẩn ngơ, liền kề qua nhìn cái chén trên tay ta.

Ta liền hỏi: “Đây là chọn mua ở bên ngoài sao?”

Hắn lắc đầu nói: “Hiện giờ ta quản làm gốm sứ, trong nhà cũng mở ra mấy cái lò, mới vừa nung mấy thứ này, đưa cho ngươi chơi.”

“Thì ra là vậy.” Ta liền nói đùa, “Đồ ngự dụng, lại bị ta chiếm trước.” Vừa mới dứt lời, bị một lực mạnh kéo lui về phía sau, ngã vào trong ngực của người nào đó. Trong tay còn cầm cái chén kia, may mà không bị rơi. Vì thế cau mày nói: “Ngươi làm cái gì vậy!”

Thập Tứ ôm lấy eo của ta, tức giận nói: “Đứng gần như vậy làm cái gì?”

Ta không muốn để Thập Tam chê cười, cầm cái chén để xuống, đẩy hắn tránh ra một chút. Thế nhưng hắn lại không chịu buông tay, ôm ta kéo qua một bên, hung tợn nói với Thập Tam: “Di thân vương một ngày kiếm tỷ bạc, tại sao gần đây lại thanh nhàn như vậy?” Thập Tam im lặng cười lạnh, liếc hắn một cái, trở về chỗ ngồi thổi trà.

Ta tránh ra khỏi Thập Tứ, quay sang Thập Tam nói: “Khó có được ngươi xuất kinh, nếu không vội trở về, thì ở chơi một ngày nha.”

Thập Tứ cắt ngang câu trả lời của hắn, nhìn hắn chằm chằm nói: “Chúng ta đi thư phòng nói chuyện!”

Thập Tam nâng mi, ngồi yên bất động: “Còn có cái gì để nói?”

Thập Tứ cười chua ngoa: “Ha, thì nói một chút ngươi lần trước tới vì cái gì như thế nào?”Tuy tính tình Thập Tam dễ chịu, nhưng cũng không thể nhịn hắn châm chọc khiêu khích như vậy.

Ta biết hai người bọn họ có chuyện bàn với nhau, hôm nay tuy rằng thái độ của Thập Tứ vẫn ác liệt, vừa mở miệng là không chừa đường lui, không muốn bọn họ vì thể diện mà đánh nhau làm Thập Tam đi chuyến này uổng công, liền tiến lên cười nói với Thập Tam: “Các ngươi đi thư phòng nói đi, đợi lát nữa ta sai người ta đưa bình trà ngon đi qua.”

Thập Tứ “Hừ” một tiếng. Thập Tam gật đầu một cái, cũng không chờ hắn, tự mình đi trước. Thập Tứ nhíu mày nhìn ngoài cửa, lại không đi theo sau. Ta đi vòng qua trước mặt hắn, hỏi: “Tức giận với ta à?” Hắn nhìn ta, không lên tiếng, xoay người đứng khoanh tay.

Ta bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thôi, ta thay ngươi tiễn hắn trở về.” Bị vây ở chỗ này, chắc hắn thật sự không muốn nhìn thấy Thập Tam.

Còn chưa bước được một bước, lại bị hắn ôm lấy từ phía sau.”Ta tự đi nói với hắn.” Hắn vòng qua ta, cầm tay của ta lại nói, “Buổi chiều chắc mệt rồi. Nàng không cần phải quan tâm chúng ta, đi ngủ một lát đi.”

Ta gật đầu: “Biết, ngươi đi đi.”

Hắn lại dính sát tới cắn viền tai của ta, cho đến khi ta không chịu được nhột đẩy hắn ra hắn mới rời đi. Theo thói quen bình thường liền đi ngủ trưa, sai Đông Vân phân phó xuống dưới, đưa chút điểm tâm đi thư phòng.

Một giấc này ngủ thẳng đến khi mặt trời sắp lặng, mơ màng ngồi dậy, bên ngoài Bạch Lộ nghe tiếng động, liền cầm đèn đi vào, hầu hạ ta phủ thêm áo kép.

Ta cảm thấy trong miệng chát chát, dùng nước trà Bạch Lộ dâng lên súc miệng, hỏi: “Thập Tam gia về rồi sao?”

“Hồi phúc tấn, Thập Tứ gia cùng Di Thân Vương còn ở thư phòng ạ.” Bạch Lộ ngồi xổm xuống xếp giày ra cho ta.

Không biết hai người đó nói chuyện với nhau như thế nào, cảm thấy không yên lòng, lại hỏi: “Bọn họ dùng cơm chưa?”

Bạch Lộ nói: “Buổi chiều Đông Vân tỷ chỉ đưa vào chút trái cây. Thập Tứ gia phân phó không cho người quấy rầy, Phó Am Đạt luôn ở bên trong, cũng không có ai dám đi hỏi.”

Ta cười nhéo trên mặt nàng một cái, nói: “Gặp phải tên nhát gan như vầy, nên bọn họ bị bỏ đói. Đi, nhìn hai vị Vương Gia kia đi.”

Đứng ở ngoài thư phòng khẽ gõ hai cái, ho hai tiếng bóp cổ họng nói: “Đưa cơm tới đây.”

Cửa phòng “Két” mở ra, Thập Tứ thấy hai tay ta trống trơn, thò đầu nhìn chung quanh: “Không phải đưa cơm sao? Cơm đâu?”

Ta kéo hắn đi vào, nói: “Phân phó bọn họ đi làm rồi, phải chờ chút nữa. Ngươi muốn đặt ở đâu?”

Thập Tứ đóng cửa lại, vuốt bụng lầu bầu: “Còn phải chờ à, đói bụng đến da bụng đụng da lưng rồi.”

Vòng qua khảm trai tử đàn rực rỡ, thấy Thập Tam đang đứng bên trong cửa, liền cười nói: “Di thân vương cũng đói bụng à?” Nhìn cái đĩa trên kỹ trà trống không, một mảnh vụn cũng không còn, chỉ sợ hai đại nam nhân này đã gặm những thứ đậu tây, đậu phụ, đậu Hòa Lan thường ngày chuẩn bị cho ta hết xuống bụng rồi.

Thập Tam thấy ta nhìn cái đĩa trống không, có chút ngượng ngùng, cúi đầu lui về phía sau.

Thập Tứ ở phía sau kéo tay áo của ta, nói: “Ta muốn ăn lẩu.”

Ta cũng không quay đầu lại, nhìn về phía Phó Hữu Vinh, cười nói: “Nghe thấy không? Đi phân phó đi.”

Phó Hữu Vinh đáp một tiếng, đi xuống chuẩn bị.

Còn lại ba người chúng ta, ta nhìn bản đồ xanh xanh đỏ đỏ treo trên tường, hỏi: “Không có quấy rầy các ngươi chứ?”

“Không sao.” Thập Tứ nắm tay của ta, muốn kéo ta ngồi cùng hắn, “Đang nghĩ đến nàng á.”

Bạch Lộ bưng trà đi vào, ta rút tay về, đưa cho hai người bọn họ mỗi người một cốc: “Nếm trà này thử xem.”

Thập Tam mở cái nắp liếc nhìn màu sắc nước trà, nhấp một ngụm nói: “Lần trước là thanh trà, bây giờ là Phổ Nhị, khẩu vị của ngươi càng ngày càng nặng.”

Thập Tứ trừng hắn một cái: “Chê vị nặng thì ở đây có nước giếng.”

Ta ký nhẹ sau ót hắn một cái, nói: “Trời lạnh, uống cái này có ít cho tính khí.”

Thập Tam cười uống xong hơn phân nửa cốc, Bạch Lộ nâng bình châm nước cho hắn.

Ta bước thong thả đến trước bản đồ, nhìn các loại giấy được cắt thành “Con cờ” dán chằng chịt ở trên mặt, không khỏi nghĩ tới những ngày đã trải qua ở Tây Trữ, cũng không biết ruộng cà chua lúc trước bây giờ có ai chăm sóc hay không.

Phó Hữu Vinh làm việc rất nhanh nhẹn, nồi lẩu đặt trên bếp lửa rất nhanh được dọn lên ở giữa bàn tròn thiên sảnh. Ba người chúng ta theo thế chân vạc ngồi xuống, Phó Hữu Vinh lại đưa rượu lên, Thập Tam bưng chung rượu lên quay sang Thập Tứ nói: “Bất kể như thế nào, hôm nay cám ơn ngươi!”

Thập Tứ cũng không đáp lại, cứ thế uống hết một hơi.

Ta nhận lấy bình sứ, rót cho hắn, lại tự rót cho mình một ly, giơ chung rượu lên nói: “Ba người chúng ta cạn một chén nhé. Đã nhiều năm trôi qua, cơ hội được uống rượu với nhau quá ít ỏi.”

Thập Tứ suy nghĩ một chút, có lẽ cũng cảm thấy khó lắm mới có dịp, vì vậy nâng chén. Ba người cùng chạm ly, rồi mỗi người đều uống cạn ly của mình.

Nồi lẩu sôi “ùng ục ùng ục”, nhúng các nguyên liệu dưa chua, thịt dê cắt mỏng, thịt lừa cùng cá viên vào, bởi vì ta thích ăn nên bỏ thêm cải trắng và khoai lang cắt nhỏ vào, dưa chuột cắt nhỏ để ăn sống.

“Đây là cá bạc à?” Thập Tam gắp lên một cái đuôi nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy.” Ta cười trả lời, “Nuôi trong hồ nước ở phía sau, sinh trưởng rất tốt.”

“Cứ tưởng rằng chỉ có Thái Hồ mới có.” Thập Tam đặt cá vào trong nồi, cười nói, “Ngươi vậy mà cất giấu đồ tốt.”

Phó Hữu Vinh đưa nước chấm lên, ta rót cho bọn họ mỗi người một chén. Thập Tứ phân một nữa tương ớt, tương vừng và rau của ta qua, cho vào trong một cái chén khuấy đều, rắc chút ngò rí lên trên cùng, sau đó hỏi: “Ta cũng trộn cho nàng nha?”

“Để ta làm.” Khẩu vị của ta nặng hơn hắn. Thấy Thập Tam tò mò nhìn ta loay hoay phối tương, liền hỏi: “Có muốn thử một chút hay không? Chỉ sợ ngươi không quen.”

“Được. Phân cho ta một chút là được.” Hắn nói xong đưa cái chén không tới.

Ta gạt qua cho hắn hơn phân nửa.

Thập Tứ vừa nhúng thịt dê vừa nói: “Hừ, hắn chú trọng nhất là những thức ăn nhạt bổ máu, sợ rằng thức ăn ở nhà đều không cho muối, có thể ăn quen mới là lạ.”

Ta nghe xong có chút không yên tâm, quay sang Thập Tam nói: “Nếm một chút thôi, đừng làm hỏng dạ dày.”

Thập Tam hơi giận: “Ngươi đừng nghe hắn!”

Thập Tứ lờ hắn đi, cười hì hì rót cho ta một chung rượu: “Phu nhân uống một ly nữa nào.”

Ta lấy chung rượu của Thập Tam qua, cầm trong tay nói: “Cũng rót đầy cho Thập Tam ca ngươi.” Đương nhiên hắn không có ý kiến, theo lời rót đầy. Ta đưa chung rượu qua trước mặt Thập Tam, hắn đưa tay nhận lấy, uống vào một hơi.

Ta vớt cá bạc đang sôi nổi lên ra, gắp vào trong chén Thập Tam, nói: “Đừng chỉ uống rượu, vừa rồi không phải nói thích cá này sao ăn đi.”

Thập Tứ đưa tay ôm vai của ta nói: “Gắp cho ta một con đi.”

“Ngươi không thích ăn mà.” Lúc trước đánh bắt rất nhiều, hắn chê thịt ít, không có hứng thú gì, vì vậy gắp một đũa cải trắng cho hắn, “Vẫn nên dùng bữa đi.”

Hắn bất mãn nói thầm: “Ta cũng không thích ăn cải trắng.” Dùng chiếc đũa gảy hai cái, nhưng vẫn ăn.

Ta rót cho hắn ly rượu, hỏi khẽ: “Buổi chiều các ngươi đã thảo luận xong công việc rồi sao?”

“Không sai biệt lắm.” Hắn nhấp một ngụm rượu.

Ta cũng không tiện hỏi nhiều, cười gắp thêm đồ ăn cho hắn, thế nhưng hắn lại cầm lấy tay ta nhỏ giọng nói: “La Tàng Đan Tân nháo không ra trò trống gì, chỉ cần bố trí xong, không bao lâu là có thể dập tắt đám lửa nhỏ này. Nhưng mà, chỉ cần chuyện ở Chuẩn Cát Nhĩ không công bằng, diệt một tên La Tàng Đan Tân, sau này cũng sẽ có người thứ hai người thứ ba!”

Hắn hơi híp mắt, tay cầm ly nổi gân xanh, trong lời nói mang theo ba phần say. Ta đặt đũa xuống cầm ngược lại tay của hắn, cười trấn an nói: “Hiện giờ tình thế bất đồng, trước mắt triều đình cũng chỉ có thể chú ý quan sát. Hơn nữa nếu nam bắc đều bình định hết, chẳng phải con cháu sau này không có chuyện gì để làm sao?” Nhìn hắn suy sụp tinh thần, thầm thở dài một tiếng, lại kề vào bên lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ngươi làm rất khá, Thánh Tổ gia sẽ không trách tội.”

“Chuẩn Cát Nhĩ? Lúc trước Hoàng a mã quyết định dụng binh với Chuẩn Cát Nhĩ sao?” Thập Tam nghe chúng ta nói chuyện kích động hỏi, rồi sau đó lại cau mày lầm bầm lầu bầu, “Sao ta không biết......”

Thập Tứ ném chung rượu lên trên bàn một cái, cười lạnh nói: “Làm sao ngươi biết được! Không bằng đi về hỏi vị kia, nếu hắn nói hoàng a mã lập hắn làm trữ, hẳn không phải ngay cả tâm bệnh này của lão nhân gia hắn cũng không biết đi!”

Thập Tam trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Nếu hoàng a mã thật sự tính toán như vậy, quả thật là đáng tiếc...... Mà nay thời cơ không thích hợp, sợ rằng trong thời gian ngắn không làm gì được Sách Vọng A Lạp Bố Thản.”

Thập Tứ không biết là buồn hay giận, vỗ bàn nói: “La Tàng Đan Tân bất quá chỉ là một tên đài cát ngoại phiên có chút dã tâm, nếu ta ở Tây Trữ, làm sao hắn có thể tạo phản, làm sao dám tạo phản? Người này ham danh lợi quyền thế, nếu dụng binh ở Chuẩn Cát Nhĩ, lấy lợi dụ, còn có thể làm chốt thí. Nếu như ông trời có thể cho thêm chút thời gian......” Nhắc tới đại kế Tây Chinh bị chết non, gần như hắn tắc nghẹn không nói nên lời, cầm chung rượu lên trút xuống, cay ra nước mắt. Đủ loại an bài, tất cả mưu đồ, toàn bộ tan thành bọt nước, cũng khó trách hắn đau lòng như vậy.

“Ta biết ngươi khổ sở. Nhưng mà có mấy lời, nói với ta thì cũng thôi đi, không thể nói ra ngoài.” Thập Tam cũng có chút ngán ngẩm, nhưng lại tận tình khuyên nhủ. Mắt thấy Thập Tứ muốn phản bác, hắn lại nhìn ta, rồi quay sang Thập Tứ nói: “Phải biết rằng, ngươi còn có thê nhi.”

Thập Tứ chấn động, nắm chặt tay của ta.

Sau đó Thập Tam lại hỏi: “Kế hoạch lúc trước, ngươi cảm thấy Chuẩn Cát Nhĩ bên kia, có thể nắm chắc được sao?”

“Nàng nói với hắn, ta không muốn nói chuyện với hắn.” Thập Tứ tự rót tự uống, lạnh mặt nói.

Ta nghĩ hắn hiểu được ý tốt của Thập Tam, chẳng qua thật sự không cách nào bình tĩnh hòa nhã, liền gắp chút thức ăn cho hắn, sau đó quay sang Thập Tam nói: “Lúc trước Thập Tứ có cày mật thám vào Y Lê, đại khái biết được chút tình huống bên kia. Sách Vọng A Lạp Bố Thản có tổ chức hơn Cát Nhĩ Đan, hiện giờ thực lực Chuẩn Cát Nhĩ không giống như xưa, chiến mã béo tốt cường tráng, dê bò đầy sơn cốc, người Chuẩn Cát Nhĩ còn lập đồn điền ở gần cốc Y Lê Hà, có thành quả tuyệt vời.”

Vẻ mặt Thập Tam ngưng trọng, nói: “Nói như vậy, kéo dài nữa, sợ rằng càng không dễ thu dọn.”

“Hừ hừ.” Thập Tứ cười lạnh nói, “Ngươi nghe một chút liền thôi, ngàn vạn lần đừng trở về nói với hoàng thượng các ngươi, hắn trừ bỏ chuyện gấp đến độ giậm chân, còn có thể làm gì!”

Thập Tam cười khổ: “Ta đương nhiên biết nên nói cái gì.”

Thập Tứ dường như rất hài lòng với lời này, hả hê hừ một tiếng, rồi chỉ lo ăn uống của mình.

Ta cười nói với Thập Tam: “Cũng không cần phải lo lắng quá mức, Chuẩn Cát Nhĩ cường thịnh đến đâu, cũng chỉ nằm ở góc Tây Bắc, đến cùng sẽ có lúc bị trừng trị. Ngoài ra, trừ tình hình quân địch, các thám tử còn báo về nói Y Lê, Ca Thập Cát Nhĩ, Hòa Điền to đất đai màu mỡ như vậy, thu nhiều lương thực, vả lại nơi đó dồi dào hoàng kim, bạch ngọc. Nếu có thể nhét hết núi sông nam bắc vào bản đồ, lại phải suy nghĩ làm thế nào để cai trị nữa.”

Thập Tam nghe xong có chút đăm chiêu, sau đó hào hứng bừng bừng thảo luận với ta làm thế nào thống trị quần thượng Sách Vọng A Lạp Bố Thản hiện giờ còn gọi là thổ địa Hãn Quốc Chuẩn Cát Nhĩ.

Đêm nay Thập Tứ và Thập Tam uống không ít, đến hừng đông nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, ta khoác cho Thập Tam một cái áo, lại sai người dìu Thập Tứ nằm lên kháng trong phòng. Phó Hữu Vinh dẫn theo người đi vào dọn dẹp bàn, ta ra dấu chớ có lên tiếng, nói: “Chút nữa rồi dọn dẹp, để cho bọn họ nghỉ một lát.”

Phó Hữu Vinh im lặng cúi chào, vừa muốn lui ra ngoài, ta lại phân phó hắn mang chậu nước ấm vào.

Thập Tứ say đến mơ mơ màng màng, ta vắt khăn lau mặt cho hắn, thế nhưng hắn lại lật người vào trong, bất tỉnh nhân sự, ta đành phải cúi người lau qua loa trên mặt hắn.

“Sống qua ngày như vậy, cũng tốt vô cùng.”

Ta giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Thập Tam đứng ở phía sau, nhìn Thập Tứ đang ngủ say.”Ngươi đã tỉnh, có muốn lau mặt hay không? Ta bảo bọn họ lại đưa chậu nước ấm vào.”

Thập Tam lắc đầu một cái, cười nói: “Thật ra ta rất hâm mộ hắn, ở chỗ này thật yên tĩnh nhàn nhàn tản tản, thật tốt.”

Ta đặt khăn vào trong chậu, đứng dậy nhìn hắn nói: “Thập Tứ không còn cách nào khác. Huống chi hắn cũng đã từng phong quang (nở mày nở mặt), thống lĩnh tam quân, hiệu lệnh một phương, kiến công lập nghiệp. Coi như đời này dừng ở đây, đến già lại nhớ lại những hồi ức đó, cũng sẽ không có tiếc nuối. Nhưng ngươi thì không giống như vậy, ngươi giờ mới vừa bắt đầu.”

Thập Tam yên lặng nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Ta mỉm cười nói: “Trở về đi, bây giờ đã tới thời của ngươi.”