Đường Về (Phần 2)

Chương 38-16




Tôn hiệu của Thái hậu là: Hiếu Cung Tuyên Huệ Ôn Túc Định Dụ Tán Thiên Thừa Thánh Nhân Hoàng Hậu, ngày mười tám tháng tám an táng ở tử cung Thọ Hoàng Điện. Vốn nghĩ hồi kinh trước ngày này, tiếc rằng Hoàng đế không đồng ý.

Thập Tứ hừ lạnh nói: "Hắn chính là không cho ta hoàn thành đủ lễ, để có cớ châm chọc chế giễu ta!" Trước đó vài ngày nghe được lời đồn đãi, người bên cạnh Hoàng đế nói, "Trước đó Thập Tứ a ca không tham dự đại sự của tiên hoàng, nay lại không kịp tham dự đại sự của Thái Hậu, không thể tận hiếu đạo, y thật đúng là bất hạnh." Thập Tứ tức giận nổi trận lôi đình. Ta cũng không khuyên được, lúc hắn tức giận đến giơ chân ta đành phải ở một bên trầm mặc uống trà.

Thật ra thứ cấp bậc lễ nghĩa này, cũng không phải cứ chu toàn là tốt, Hoàng đế làm được mười đủ mười, làm để có thanh danh "Ngụy hiếu" truyền ra. Thập Tứ trút giận xong, trở lại ôm vai của ta nói: "Không trở về kinh cũng tốt, đỡ phải cùng hắn quấn lấy không rõ. Dù sao ngạch nương cũng biết tấm lòng của ta."

Vì vậy chúng ta liền ở trên đường nghênh đón linh giá, sau đó theo đại đội hộ tống linh cữu đi về phía Cảnh Lăng. Linh cữu của Tiên hoàng còn ở trong Hưởng An điện, cho nên chỉ có thể đặt tạm linh cữu của Thái hậu ở Lô An điện. Chọn định ngày một tháng chín cử hành tang lễ, trước sau chỉ có mười ngày, nói cho cùng nhà ở ở khu lăng mộ rất đơn sơ, nên Hoàng đế liền dừng chân ở hành cung Thang Tuyền gần đó. Lần này liền thành “ Hàng xóm” với chúng ta.

Phòng ở hành cung có hạn, gia quyến Hoàng đế liền ngại chen chút, rất nhiều vương công đại thần đều mượn nhà dân ở gần đó, cấm quân lại chỉ có thể đóng ở ngoài hành cung.

Thập Tứ luôn bên ta, chỉ là mấy ngày nay lại thường có việc, ta đoán là đi gặp mặt lão Bát bọn họ. Loại thời điểm này, Hoàng đế cũng không thể công khai cấm các huynh đệ lui tới. Ta vốn định không bước chân ra khỏi nhà chịu đựng qua mấy ngày này, nhưng trong lòng luôn muốn đi thăm Đông Đông. Mấy ngày nay cũng không gặp được Thập Tam, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đi cầu hoàng hậu. Dĩ nhiên, mùi vị đi cầu người không dễ chịu chút nào, hoàng hậu lạnh nhạt liếc nhìn ta, triệu một thái giám quản sự đến hỏi: "Thừa Nguyên cách cách đâu?"

"Hồi nương nương, cách cách không vừa ý hành cung chật chội, đè nén mấy ngày nay, hôm nay đến lăng mộ dâng hương cho Thánh Tổ cùng Thái hậu." Thái giám kia trả lời.

Hoàng hậu cau mày: "Hồ nháo! Nào có cách cách nào một mình chạy ra ngoài? Chủ tử còn nhỏ, mấy người các ngươi chẳng lẽ không biết chỉ bảo sao?" Ta đương nhiên chưa đến nỗi ngu dốt đến không biết gì, lời này nói ra là để cho ta nghe.

Thái giám kia bùm quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Nương nương minh giám, sáng nay Vạn Tuế Gia đã đồng ý chuyện này, còn bảo Tứ a ca và Ngũ a ca cùng đi."

Hoàng hậu không còn lời nào để nói, nhưng dường như cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nói với ta: "Nếu như vậy, ngươi đi chỗ của Thừa Nguyên chờ đi, nàng trở lại sớm thì gặp mặt một lần." Nói xong phất tay đuổi ta đi, ta hành lễ liền lui ra.

Ta ở chỗ của Đông Đông ngồi một buổi chiều. Thư ma ma đối với việc ta bỏ Đông Đông ở lại dùng rất nhiều lời chăm chọc ta thật lâu. Ta"Ừ a" đáp lời, từ chối cho ý kiến. Nhưng Đông Vân bất bình thay ta: "Ma ma cũng quá làm khó phúc tấn rồi! Chuyện này có thể trách chủ tử sao?" Thư ma ma bị nàng trừng mắt nhìn, cau mày nuốt lời phản bác trở vào.

Mắt thấy sắp tới xế chiều, ta thật sự chờ không kịp, đành phải đi về trước. Phiền não suốt dọc đường đi suy nghĩ ngày mai có nên trở lại một chuyến hay không, không yên lòng bước đi, không ngờ ở khúc quanh hành lang xém chút nữa chạm mặt đụng vào một người. Ta thấy Tô Bồi Thịnh đi sau người kia trước, trong lòng đột nhiên cả kinh, lui một bước. Đông Vân xông về phía trước che ở  trước mặt ta, cắn môi dưới trừng mắt nhìn Hoàng đế. Thân thể của nàng khẽ run, hiển nhiên cũng không phải là không sợ. Thân hình đơn bạc như vậy mà vẫn còn một lòng bảo vệ ta, nha đầu này thật ngớ ngẩn đến đáng yêu.

Ta đè vai của nàng lại, nhìn nàng khẽ lắc đầu, liền lướt qua nàng đi lên, hành lễ với Hoàng đế.

Hoàng đế nói: "Ta. . . . . . Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi."

Còn có lời gì để nói nữa? Lần đó không phải tan rã trong không vui sao. Mà ta chỉ có thể cúi đầu cung kính nói: "Xin nghe chỉ dụ của Vạn Tuế Gia."

Hắn cũng không tức giận, nói: "Đi theo ta." Thấy ta do dự, liền nói thêm một câu, "Có liên quan đến đệ đệ ngươi."

Ta ngẩng đầu kinh sợ hỏi: "Lý Hạo làm sao?" Trong lúc nhất thời cũng quên luôn khách khí.

Hắn đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn ta nói: "Tới đây."

Ta không dám chậm trễ, cắn răng đuổi theo. Hắn dẫn ta tới một gian phòng nhỏ trong vườn, vốn Đông Vân cũng muốn theo đi vào, lại bị Tô Bồi Thịnh cản lại, ta cười trấn an nàng: "Ở bên ngoài chờ đi. Không có chuyện gì." Bên trong phòng không lớn, bố trí tương tự thư phòng, chỉ bày biện thư án và vài cái ghế.

Hoàng đế gác tay đứng ở phía trước cửa sổ, nói: "La Tàng Đan Tân tụ tập với Thạc Đặc Chư Bộ muốn tạo phản, Thanh Hải lại loạn rồi."

Ta sửng sốt hai giây mới tiêu hóa ý trong lời nói của hắn. Lúc này Lý Hạo đóng quân ở Tây Trữ, Dung Huệ còn dẫn nữ nhi hơn một theo hắn ở quân tiền. . . . . . Sẽ không, ta sẽ không cứ như vậy mất đi bọn họ! Chưa bao giờ có loại sợ hãi từ ngực nhảy tót lên trên làm cho đầu ta đau như muốn nứt ra như thế này.

"Bọn chúng còn chưa đánh vào Tây Trữ, trẫm đã hạ khẩu dụ Niên Canh Nghiêu cùng Duyên Tín nhất định bảo hộ đệ đệ ngươi chu toàn." Hắn ôm ta vào lòng, hôn má của ta an ủi, "Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì."

Làm phản không thể nào không hề có điềm báo trước, Lý Hạo ở tiền tuyến hẳn là có đề phòng. Thập Tứ đối với tình hình Tây Bắc không thể nào không rõ ràng, nhưng chưa bao giờ nói với ta, chẳng lẽ sợ ta lo lắng sao? Nếu bây giờ ta hỏi hắn, hắn sẽ thẳng thắn nói ra hết thôi.

Trấn định lại, phát hiện còn tựa vào trước ngực hắn, liền vùng vẫy đẩy hắn ra, thế nhưng hắn lại ôm chặt hơn. Hai tay ta chống trên vai của hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của hắn, hắn cứ thiết tha nhìn ta như vậy, trong ánh mắt kia đang cất giấu khát vọng nào đó. Hắn chậm rãi đến gần, trong nháy mắt hắn sắp chạm vào môi ta, ta nghiêng đầu tránh qua, ra sức đẩy hắn ra.

Đưa lưng về phía hắn chống thư án há mồm thở dốc, hỏi: "Bên kia, tình hình bây giờ như thế nào?"

Hắn đi vòng qua phía trước ta, kéo dây thừng bên tường hạ xuống, liền thấy một bức bản đồ Tây Bắc "Xoạt" mở ra."Tháng trước, Sát Hãn Đan Tân thượng tấu, tố cáo La Tàng Đan Tân dùng Chuẩn Cát Nhĩ muốn hợp lại với Sách Vượng A Lạt Bố Thản. La Tàng Đan Tân ghi hận trong lòng, phái binh tấn công Sát Hãn Đan Tân, sau đó, lại bí mật tụ tập A Lạt Bố Thản Ngạc Mộc Bố cùng đài cát ở đây, âm mưu làm phản." Hắn chỉ một chỗ trên bản đồ nói.

Ta suy tư chốc lát, hỏi: "Ta nghe nói, trước đó, ngươi chiếu phong Sát Hãn Đan Tân làm Thân Vương, có chuyện này không?"

Hắn nghi hoặc nói: "Có. Cái này cùng chuyện này có quan hệ sao?"

Ta không trả lời mà hỏi lại: "Là ai kiến nghị?"

Hắn suy nghĩ một chút, trả lời: "Là Niên Canh Nghiêu."

La Tàng Đan Tân vốn là thân vương Hòa Thạc Thanh Hải duy nhất ở Mông Cổ, sau khi bình Tàng không chiếm được chỗ tốt gì, năm nay lại tấn phong cho đám người Sát Hãn Đan Tân, chính là gạt đi lợi thế của hắn, trong bụng bực tức bất mãn nhất định là có. Bất quá, người Mông Cổ từ trước đến nay luôn cẩn thận, biết rõ không địch lại, sẽ không mưu phản làm loạn. Thanh Hải lại không thể sánh bằng Chuẩn Cát Nhĩ, La Tàng Đan Tân điên rồi mới có thể trở mặt với triều đình nhà Thanh. Không nhịn được hỏi: "Hai người này xưa nay không vừa mắt nhau, Sát Hãn Đan Tân tố giác, cũng không nên tin, vạn tuế làm sao khẳng định đây không phải lời từ một phía của Sát Hãn Đan Tân?"

"Trước kia La Tàng Đan Tân xúi giục Lạp Trát Bố tập kích Sát Hãn Đan Tân, trẫm lệnh Niên Canh Nghiêu phái người tuyên dụ hai người này, hi vọng họ bãi binh hòa hảo, Thường Thọ từng đứng giữa hòa giải. Nhưng mà La Tàng Đan Tân kia dã tâm bừng bừng, một lòng muốn độc chiếm Thanh Hải, không tuân chỉ dụ, ngược lại lãnh binh tấn công Sát Hãn Đan Tân. Cứng đầu như thế, không phải chứa tâm làm phản vậy thì là gì?" Hắn chắp tay sau lưng bước đi thong thả trong phòng, giọng nói không còn bình tĩnh nữa.

Ta cau mày hỏi: "Vậy La Tàng Đan Tân có dâng sớ trình lên không?"

Hắn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lắc đầu một cái.

Ta cười lạnh nói: "Thì ra hắn ngay cả bậc thềm để tranh cãi đều lười phải làm rồi, hơn nữa Niên Tổng đốc cùng Tả Thị Lang dâng sớ ngôn từ chuẩn xác, hoàng thượng định tội hắn mưu phản thiết nghĩ cũng không oan uổng."

Từ đầu tới đuôi La Tàng Đan Tân không có một lời giải thích, cứ như vậy chấp nhận chỉ trích của Sát Hãn Đan Tân dẫn tới khởi binh làm phản. . . . . . Đây cũng quá kỳ hoặc.

Hắn xoa ấn đường nói: "Không còn kịp rồi. Trẫm đã chuẩn tấu cho đám người Long Khoa Đa, chuẩn bị Binh tiến vào tiêu diệt."

Hắn chỉ không hiểu rõ từng bộ phận quan hệ phức tạp cùng tình thế ở Tây Bắc, vậy mà đối với mặt khác của vấn đề lại nhạy bén hơn ta nhiều. Vào lúc này ép La Tàng Đan Tân làm phản người được lợi nhiều nhất cũng không khó đoán, mà hắn phiền não chính là biết rõ chuyện như thế chỉ có thể cậy vào người nọ. Có Duyên Tín hắn cũng không tin được, chọn người làm chủ soái chỉ có thể là anh vợ dã tâm bừng bừng kia của hắn.

Ta nghĩ tâm tình của ta hiện giờ có thể hình dung là rất hả hê, nhưng lại cảm thấy có chút không hợp. Trước phen đối đáp có vẻ hết sức quỷ dị này, ta phạm vào tối kỵ của hắn, không tuân thủ nữ tắc khoa tay múa chân với việc triều chánh, thậm chí có ý định lấy thái độ hùng hổ dọa người chọc giận hắn, nhưng vì sao hắn còn có thể nhẫn nại ứng đối châm chọc chế giễu của ta? Hắn không giống như Thập Tứ, Thập Tứ luôn thích cùng ta chia sẻ cách nhìn đối với chánh sự với hắn, thỉnh thoảng nói ra chút ý kiến vậy mà hắn hết sức vui mừng, thế nhưng hắn thì ngược lại. Huyên náo đến chuyện quân chánh thế này, hẳn là đủ để hắn sinh lòng chán ghét.

Lúc này lại lo lắng vừa rồi có phải hơi quá rồi không, dù sao, toàn bộ vận mệnh của Lý Hạo đều đặt ở trên tay hắn."La Tàng Đan Tân có quan hệ chặt chẽ với rất nhiềuTự Miếu, chi bằng có thể đi theo hướng nhóm người Lạt Ma." Đưa mắt nhìn bản đồ, không nhịn được lại bổ sung thêm câu này. Vùng phụ cận Tây Trữ miếu thờ rất nhiều, mà số lượng tăng chúng hàng trăm ngàn người, mặc dù sức lực chiến đấu có hạn, nhưng có thể uy hiếp sự an toàn của thành lũy. Lý Hạo và Dung Huệ ở nơi đó, đều khiến ta cảm thấy bất an."Nếu bọn họ hồi kinh thì tốt rồi. . . . . ." Ta vuốt chữ "Tây Trữ vệ" trên tấm bản đồ thì thào nói, giống như bảo hộ được bọn họ ở lòng bàn tay.

Hắn ôm chặt ta từ phía sau lưng, tay phủ lên tay ở trên bản đồ của ta, ở bên tai ta nói khẽ: "Ta sẽ che chở cả nhà bọn họ, tin ta!"

Không biết vì sao, khuỷu tay mơ hồ có chút đau. Rút tay ở trên tường về, nhưng vẫn bị hắn ngoan cố nắm chặt. Hắn sờ nhẹ khuỷu tay phải của ta, kề bên tai ta hỏi: "Nơi này sao rồi? Còn đau không?" Thấy vẻ mặt ta không còn đau đớn, mới dùng bàn tay cách ống tay áo nhẹ nhàng vuốt ve. Ta cũng không giãy giụa, chỉ chậm rãi xoay người đối mặt với hắn. Lần này, vô luận như thế nào cũng không thể tránh đi? Bốn mắt nhìn nhau, ta nghĩ ta hiểu hàm ý trong mắt hắn, nhiều lần ám chỉ cùng lấy lòng, không ngoài một mục đích.

Nhưng tại sao hắn còn muốn ta? Mười mấy năm trước, không phải hắn vẫn luôn chán ghét ta sao? Huống chi thanh xuân đã mất đi, dần dần trở nên chậm chạp đần độn, không còn là thiếu nữ tươi sáng nhiệt tình khi đó nữa, ** cùng tinh thần không còn đầy đặn nữa. Một người khô cằn như vậy, còn có cái gì có thể làm cho hắn thích? Có lẽ, chỉ tranh khí thế với Thập Tứ mà thôi?

Hắn thấy ta không phản kháng hắn thân cận, trên mặt hiện ra vẻ mặt mừng rỡ, cầm tay của ta để lên môi khẽ hôn. Trong lòng ta căng thẳng, dùng sức rút tay về, hắn nhẹ nhàng khép chặt sau lưng ta một cái, để ta dính sát vào trên người hắn. Cố đè xuống cảm giác khủng hoảng khó chịu, nhìn nút áo hắn có chút vô lực nói: "Buông ta ra."

"Không, còn chưa ôm đủ. . . . . ." Hắn ôm chặt lấy ta, hô hấp nóng bỏng phất ở bên tóc mai. Toàn thân cứng ngắc đắn đo lời nói cự tuyệt, thế nhưng hắn lại nâng lên cằm của ta, hỏi khẽ: "Đang suy nghĩ gì?" Ta không đáp, chỉ lấy tay của hắn ra. Hắn cúi đầu hôn lên, ta cau mày tránh ra, lấy mu bàn tay che môi."Chuyện ở Thanh Hải không cần quá lo lắng, những thứ kia muốn tính kế Đại Thanh của ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị thu thập." Hắn dùng ngón tay mơn trớn chân mày của ta, cười nói, "Chuyện này cũng may nhờ ngươi nhắc nhở. Hỏi đám thùng cơm ở Lý Phiên viện kia còn không bằng hỏi ngươi."

Từ lúc nào hắn có thể khoan dung cho nữ nhân chen miệng vào chính sự của hắn rồi hả? Có lẽ chỉ làm bộ nghe ta nói, để ta vui vẻ mà thôi. Ta lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ta biết chỉ là da lông, chuyện liên quan đến quân vụ Tây Bắc, tốt nhất ngươi nên tìm Thập Tứ thương nghị."

Nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất, ta khẽ đẩy hắn ra, lui về phía sau hai bước, nhìn thẳng vào hắn. Ta muốn hắn nên hiểu ý của ta, ngọn lửa trong mắt hắn dần dần yếu đi, cho đến khi tắt hẳn. Hắn vịn mép bàn ngồi xuống, ngơ ngác nhìn mặt đất. Ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lùm trúc um tùm bị trời chiều phủ lên một lớp bụi vàng kim, tiêu điều mà quỷ dị.

Hắn rời khỏi lúc nào ta cũng không biết. Bất quá sau đó Đông Vân đã vào được: "Phúc tấn. . . . . ." Ta hoàn hồn nhìn về phía nàng, sau đó nói: "Đi thôi, trở về."

Lúc vào cửa, Thập Tứ đang xem sách dưới đèn, thấy ta liền để xuống, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ta đáp: "Đi thăm Đông Đông."

Hắn kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tay vòng ôm eo của ta, cằm để trên vai ta. Tay ở bên eo ta đột nhiên xiết thật chặt, ta bị đau nhíu mày, thế nhưng hắn lại kề vào bên tai ta hỏi khẽ: "Gặp chưa?"

"Chưa, nàng đi viếng lăng, ta chờ nàng hơn nửa ngày cũng chưa gặp được." Ta đẩy tay của hắn ra, hơi giận, "Ngươi xiết ta đau."

Hắn ngậm vành tai của ta nhẹ nhàng cắn nuốt, nói: "Đói bụng, ăn cơm."

Qua Trung thu, trời thật lạnh, phòng tắm không thể không mang lên hai lò than giữ cho ấm. Ta lấy tay thử nước ấm trong bồn tắm một chút, cảm thấy vẫn còn có chút nóng, không sao có thể chờ một chút. Đông Vân giúp ta búi tóc dài lên, tiểu nha hoàn Bạch Lộ đi lên thu dọn quần áo ta thay ra, nàng nhẹ giọng lầu bầu: "Quần áo này thật là thơm."

Trong lòng ta cả kinh, xoay người kéo lấy Bạch Lộ đang chuẩn bị lui khỏi phòng tắm: "Đợi đã nào...!"

Bạch Lộ không biết chuyện gì, chỉ hoảng sợ nhìn ta. Ta đưa tay tới, nói: "Đưa áo choàng cho ta." Nàng cho rằng đã đắc tội ta, run lẩy bẩy đưa quần áo ôm trong ngực cho ta.

Còn chưa có nhận tới tay, đã ngửi được một mùi thơm nồng nặc. Từ trước đến nay quần áo của ta đều không có huân hương, mà hôm nay ta cũng không có tiếp xúc với hương liệu, mùi hương này không bình thường kỳ hoặc vô cùng. Ta nhớ lại những nơi hôm nay đã đi qua, chỗ của hoàng hậu có đốt đàn hương, không phải mùi này, Đông Đông cũng giống ta, không dùng hương trong phòng. Vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là hắn! Nhưng ta chỉ ngửi được mùi hương nhàn nhạt ở trên người hắn, không nồng đậm như mùi trên áo choàng này, mà một đường trở về ta cũng không phát giác ra. Đoán chừng đây có lẽ là cần phải có thời gian mùi vị hương liệu mới có thể hoàn toàn tỏa ra, bây giờ khí nóng trong phòng tắm xông lên nên mùi thơm càng tỏa ra xông vào mũi. Không trách được vừa rồi Thập Tứ có chút cổ quái, hơn phân nửa là ngửi được mùi thơm kỳ quái trên người ta. . . . . . Ta không tin chỉ là trùng hợp, nhưng hắn dùng tâm kế với ta như vậy, vì cái gì đây? Chỉ muốn hành hạ ta và Thập Tứ sao?

Ta để áo choàng xuống, phất tay với Bạch Lộ nói: "Cầm đi đi."

Tiểu nha đầu như được đại xá, bê đống vải vóc có mùi vị sang quý kia chạy nhanh ra ngoài như chạy trốn.

Ta bước vào bồn tắm, hung hăng ngồi xuống, nước nóng tràn "Rào rào" ra ngoài.

"Đông Vân, ngươi lui xuống đi." Thập Tứ bước thong thả vào phòng, phân phó nói.

Tóc đã khô rồi, nhưng chưa được chải chuốt gọn gàng, ta cảm giác tay Đông Vân run rẩy, cuối cùng để lược xuống, thi lễ với hắn một cái, rời khỏi phòng.

Ta đứng trước cái sạp cạnh cửa sổ không động đậy, hắn đi tới đóng cửa sổ, từ phía sau lưng dính sát vào nhẹ nhàng vừa kéo vừa ôm, vuốt ve chốc lát, liền ôm ta lên, chuyển sang nội thất, thả lên giường. Chúng ta cùng ngồi ở mép giường, hắn kéo tay ta đặt lên trên người của hắn, môi liền áp vào bên gáy, một tay dò trước ngực ta cởi nút áo ngủ. Ta mềm nhũn dựa vào hắn, nhắm mắt lại mặc hắn lột hết quần áo trên người ta chỉ còn chừa lại tiết khố. Bị chậm rãi thả nằm trên mặt áo ngủ bằng gấm, ánh sáng có chút chói mắt, ta nâng cánh tay phải lên che kín cặp mắt, cảm giác hơi thở của hắn mơn trớn toàn thân. Ta biết vì sao hắn không tắt đèn, cũng biết hắn muốn tìm dấu vết ở trên người ta. Thật ra cũng không cảm thấy khuất nhục, cũng không trách hắn. Là ta không nói sự thật ra!

Không biết qua bao lâu, dường như cuộc kiểm tra đã hoàn tất, chỉ là hơi thở của hắn hơi dồn dập, thân nhiệt cũng nóng lên, áp tới liếm môi của ta. Ta dùng sức đẩy vai của hắn, hắn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, hai tay vẫn còn xoa nắn ở trên người ta. Ta đè tay của hắn lại, nhìn vào mắt của hắn nói: "Mấy ngày nữa là trăm ngày rồi." Lời này như một chậu nước lạnh dập tắt dục vọng của hắn, hắn ngừng động tác, ngơ ngác nhìn ta.

Đối mặt nhau, hắn nhếch nhác, có chút sợ hãi nói: "Ta, ta không biết ta bị làm sao nữa. . . . . ."

Ta xoa mặt của hắn, nói: "Đừng suy nghĩ, ngủ đi."

Hắn hôn lòng bàn tay ta, "Ừ" một tiếng, liền thành thật nằm xuống bên cạnh ta.

Cả hai đều có tâm sự riêng, trở mình thật lâu, cuối cùng mới ngủ được.

Nói như vậy, Hoàng đế vừa đăng cơ liền muốn bắt đầu sửa chữa lăng tẩm, kỳ quái chính là không cảm thấy đây là điềm xấu, ngược lại lại nói là "Tu thọ lăng". Bất quá, ban đầu Thánh Tổ Hoàng Đế không có dự kiến xây Hoàng Lăng, có thể bởi vì lúc ấy Hoàng đế còn nhỏ tuổi, lại phải thọ tang Thế tổ Hoàng đế, Hiếu Lăng đại sự chưa dứt, Hiếu Trang Văn Thái Hoàng thái hậu cùng các đại thần không thể lo lắng hết được. Sau lần đó, vận mệnh Đại Thanh vẫn bấp bênh, khiến cho Thánh Tổ Hoàng đế trẻ tuổi dốc lòng lo lắng, khi đó có lẽ thấy còn xa nên không có suy tính an bài chuyện sau khi mình chết đi.

Chỉ là Khang Hi năm thứ mười ba, năm ấy Hiếu Thành Nhân hoàng hậu gần hai mươi hai tuổi chết bởi vì hậu sản suy yếu, lúc đó chánh trị bình định loạn Tam phiên rất nguy cấp, làm sao mà quốc tang đại sự không thể không làm, cảnh lăng vốn nhờ vậy mới phá thổ động công. Nhưng chờ bảy năm sau lăng mộ cảnh lăng xây dựng xong, lại đồng thời an táng hai vị hoàng hậu Hiếu Thành và Hiếu Chiêu.

Hôm nay là mồng một tháng chín Ung Chính nguyên niên, Thánh Tổ Hoàng Đế cùng vị hoàng hậu thứ tư của hắn an táng ở cảnh lăng. Dưới sự chủ trì của hoàng đế, tang lễ long trọng đã hoàn thành.

Trước khi rời khỏi cảnh lăng, ta đứng ở Thần Đạo, nhìn lại Long Ân Điện và cửa cổng chào nơi xa xa. Bên cạnh có dựng bia đình công thần Thánh Đức, bên ngoài đình bốn góc dựng đứng hoa biểu tượng trưng cho hoàng quyền. Nơi này là nơi vị lão nhân kia yên giấc, trước kia hắn là người quyền lực chí cao vô thượng lúc này lại hóa thành lăng tẩm trang nghiêm, cánh cửa cung nơi đó khép lại, con đường đã qua liền khép lại thôi.

Sau tang lễ, Thập Tứ trầm tĩnh hẳn, thường đứng ở phía trước cửa sổ nhìn cây hòe dần dần trụi lá trong sân xuất thần. Ta không biết làm thế nào an ủi hắn, cũng không thể không vì chuyện của Lý Hạo mà phải nhờ hắn trợ giúp.

Sau khi hắn nghe xong, cũng không nói chuyện, chỉ hơi nhếch môi nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia tràn đầy lạnh lẽo. Tim run lên, hắn như vậy giống ai đây? Ta sửng sốt, lại không thể chuyển ánh mắt từ trên mặt hắn ra. Hắn bỗng dưng giơ tay lên che hai mắt của mình lại, xoa ấn đường, lui về phía sau một bước tựa vào trên tường. Đưa tay muốn xoa mặt của hắn, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của hắn, sợ là hắn không vui khi ta đến gần, đành phải thu tay đang ở nửa đường lại. Cho đến khi hắn cúi đầu, để trán ở trên đầu vai ta, mới dám vòng tay lên ôm cổ của hắn, khẽ vuốt sau ót hắn.

Hai cánh tay hắn vòng qua ôm eo của ta, bỗng nhiên dùng sức xiết chặt vào."Ừm!" Ta thở hơi chậm lại, đầu ngón tay liền ngắt vào thịt sau cổ hắn. Hắn không hề hay biết, môi quẹt qua bên tai ta, hỏi: "Là hắn nói cho nàng?" Ta không đáp, nhắm mắt lại ngầm thừa nhận."Hắn đã đáp ứng nàng cái gì?" Hắn lại hỏi. Hơi thở ấm nóng theo thanh âm khàn khàn chui vào trong tai ta, ta suy nghĩ nhớ lại, hắn đáp ứng cái gì sao? Yêu cầu dùng để trao đổi bị ta cự tuyệt, hắn liền không nhận lời bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng mà, cho dù Lý Hạo rời khỏi Tây Trữ cũng vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn. . . . . . Thật ra đâu chỉ có Lý Hạo, tất cả chúng ta không phải đều nằm trong tay hắn cả sao?

Ta dựa sát vào Thập Tứ, nắm lấy vạt áo trước của hắn, dường như nghe được tiếng tim đập của hắn mới có thể bình tĩnh. Hắn thả lỏng lực đạo, khẽ vuốt lưng của ta, thở dài nói: "Ta biết không nên hẹp hòi như vậy, ta chỉ là . . . . . Chỉ là sợ có một ngày, nàng đi cùng hắn. . . . . ."

Đi đâu? Ta không khỏi bật cười, ngẩng mặt lên nói: "Thì ra ngươi vẫn lo lắng ta cùng người khác bỏ trốn!" Hắn nhìn lại ta, mặt vẫn sa sầm, có lẽ không cảm thấy buồn cười giống như ta."Bẹp bẹp" ta vỗ nhẹ gương mặt của hắn, nói: "Nghe! Chúng ta thành thân mấy chục năm rồi, mỗi ngày làm bạn, không ai thân thiết với ta hơn ngươi, cho nên ngươi xem trọng ta. Nhưng người khác cũng không giống như ngươi, ngươi hiểu chưa?"

Thập Tứ muốn nói lại thôi. Ta liền nói: "Muốn nói cái gì thì nói đi."

Hắn nhìn ta, thở dài, ta đang nghi hoặc, thì hắn lại nói: "Ký Chi đang ở Cam Châu."

Nghe tin tức như vậy, ta liền không còn tâm tư quản hắn ban đầu muốn nói cái gì, truy hỏi: "Vậy Dung cách cách thì sao?"

Hắn trả lời: "Niên Canh Nghiêu đã phái người hộ tống mẫu nữ Dung Huệ hồi kinh. Chỉ là Ký Chi thỉnh cầu quay lại trận chiến, việc điều phối binh lính cùng lương thảo bên kia  không ai thuần thục hơn hắn, sợ không nhanh trở về như vậy."

Cũng tốt, Lý Hạo có chuyện hắn cần làm. Quan tâm sẽ bị loạn, ta còn coi hắn như đứa trẻ, bảo hộ hơi quá. Ngẩng đầu thấy Thập Tứ nhìn ta chằm chằm, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn ôm eo của ta, lấy ngón tay nâng cằm của ta lên, cười ngả ngớn: "Tối hôm nay gia muốn hảo hảo nghiệm chứng, chúng ta làm thế nào thân thiết."

Nói xong chính sự, làm sao lại có thể nghĩ đến chuyện như thế chứ! Ta túm ngón tay hắn lại, vỗ vỗ vai của hắn nói: "Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, vừa sáng sớm trông mong trời tối loại chuyện như vậy, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được." Nói xong xoay người liền đi, trước cơm trưa ít nhất còn có thể đọc một quyển sách.