Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sang trọng, trong tay nhàn nhã cầm điếu thuốc, cách lớp bình phong, khuôn mặt người đó không quá rõ, chỉ có thể loáng thoáng thấy đường nét nổi bật.Thịnh Minh Hải bước tới, ông ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đó, nhiều năm như vậy, ông chưa từng nghĩ rằng người đàn ông này chính là con trai mình.Cố Nam Sơn là người hẹn gặp, người nhân viên dẫn ông ta đến bàn, lúc này, Cố Nam Sơn đã đứng dậy, dáng vẻ bình tĩnh và thoải mái nhưng có phần mệt mỏi."Giám đốc Thịnh, mời ông ngồi." Anh kéo ghế cho ông ta, bảo ông ngồi xuống rồi rót cho ông một tách trà.Một tay anh chạm vào tách trà trước mặt, gõ nhịp đều đặn. Thịnh Minh Hải cũng đang quan sát anh, thật ra là đang đánh giá cẩn thận thì đúng hơn.Từ vẻ bề ngoài Cố Nam Sơn có rất nhiều điểm giống với Lam Hi. Hàng lông mày của anh rất giống mẹ mình, đôi mắt sâu, đường nét trên khuôn mặt cũng có tựa tựa nhau, hóa ra máu mủ lại kỳ diệu như vậy. Dù trước kia khi Cố Nam Sơn đứng trước mặt, ông ta cũng chưa từng liên hệ hai người với nhau. Mà ở hiện tại, ông ta đã biết thân phận của anh, càng nhìn người trước mặt này, ông càng thấy có nhiều nét rất giống Lam Hi.
"Giám đốc Thịnh đã nhìn đủ chưa?" Cố Nam Sơn suy nghĩ một lúc rồi mới cất tiếng. Ngay khi vừa vào cửa, ánh mắt ông ta đã dán chặt trên người anh, liếc từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Anh vẫn nhàn nhã ngồi đó, xoa mép cốc sứ Thanh Hoa, kiên nhẫn chờ người kia mở miệng.Chưa nói về mặt tình cảm với Thịnh Minh Hải, hai từ cha ruột này đối với anh thực xa vời, cho dù trước kia lúc biết được mình không phải quan hệ huyết thống với nhà họ Cố, anh vẫn vô cùng biết ơn gia đình đã cưu mang anh. Sau đó, khi biết được sự tồn tại của người đàn ông gọi là cha ruột mình, lúc đầu có oán hận nhưng sau cùng vẫn chọn buông bỏ, từng bước quyết định rất chật vật. Và đến bây giờ, Thịnh Minh Hải đối với anh chỉ là một vị trưởng bối không hơn không kém."Nam Sơn, con..." Người đó mấp máy môi, cổ họng như thể bị mắc kẹt thứ gì đó, nuốt xuống không được mà phun ra cũng không ổn."Con biết chuyện từ khi nào?" Cuối cùng cũng hỏi được một câu hoàn chỉnh."Khoảng mấy năm trước. Giám đốc Thịnh không cần cảm thấy áy náy vì có lẽ chúng ta không có duyên làm cha con. Hôm nay tôi hẹn gặp ông ra đây là muốn trao đổi một chuyện."Rốt cuộc thì giữa bọn họ vẫn chảy chung dòng máu cha con, ông ta nợ anh quá nhiều thứ, có lẽ cả đời này trả cũng không hết.Tay ông run rẩy vươn ra rồi lại rụt về, do dự một lúc mới nắm lấy tay anh, thở dài nặng nề nói, "Nam Sơn à, cha xin lỗi con rất nhiều. Nếu con có bất cứ yêu cầu nào cứ nói với cha, cha nhất định sẽ giúp con."Vầng trăng cao treo trên bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng màu bạc rọi xuống cây cỏ tạo thành vệt bóng dài, gió mùa hè đem theo cơn nóng thổi qua khiến người ta cảm thấy khó chịu.Vừa bước ra khỏi nhà tắm, cô đã nghe thấy tiếng cửa sổ bị đá đập vào, 'bụp' một tiếng.Cô vô thức siết chặt chiếc khăn tắm trong tay, đi đến cạnh bệ cửa sổ, nghiêng người ra ngoài, cố gắng tìm kiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, nước mắt cô tuôn rơi.Cố Nam Sơn đứng thẳng ở đó vững chãi như một cây tùng trong khu vườn nhà họ Cố, xung quanh là tiếng ve ca hát không ngừng, ánh trăng rọi vào tạo thành một quầng sáng mờ ảo bao phủ lấy anh.Người con gái vỗ vỗ ngực, như thể kìm nén nhịp đập thình thịch của mình xuống, nhưng lại phản tác dụng mất rồi.Tay anh kẹp điếu thuốc, khói thuốc nhè nhẹ bay lượn lờ. Người đó ngẩng đầu lên cười với cô, nụ cười không giống thường ngày, mang theo sự buông thả phóng túng, ung dung cười."Xuống đây, đưa em đến một nơi." Cố Nam Sơn dùng khẩu hình miệng ra hiệu với cô.Phòng của cô ở tầng hai, từ chỗ này nhìn xuống có thể thấy rõ được cử chỉ của anh, anh lại mấp máy môi ý bảo cô nhảy xuống.Khoảnh khắc cô nhảy xuống liền rơi vào vòng tay kiên cố của anh, người đó ôm cô thật chặt. Vừa rồi còn nhìn thấy anh tay chân loạn hết cả lên, không biết làm sao cho đúng, thế mà bây giờ cô mặc trên người áo ngủ nằm gọn trong lòng anh. Khoảnh khắc ấy, cô mới thực sự cảm nhận được sự hiện diện của anh, vòng tay ấm áp này vẫn khiến cô quyến luyến vô cùng.Thanh Ca ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao, giọng nói làm nũng, "Chú nhỏ, chúng ta đi đâu cơ?"Cố Nam Sơn bế cô đặt vào trong xe, cúi người thắt dây an toàn cho cô, thế rồi áp người vào hôn cô một lúc, mới trả lời: "Yêu đương vụng trộm."