Ông nội Cố tức giận đến mức ném chiếc gậy trong tay đi, đôi lông mày nhíu lại, khó chịu kéo người con gái đang nằm đứng dậy.Dì Tân sợ ông tức giận làm tổn hại sức khỏe, vội đỡ ông ngồi xuống, bảo Thanh Ca an ủi ông."Cố Nam Sơn!!! Tôi coi anh là con trai, còn anh thì sao? Dám làm ra loại chuyện hoang đường này!" Ông hét lên, đập chiếc gậy vào trán Cố Nam Sơn.Trên vầng trán anh đã rỉ ra một ít máu, anh bám vào tay vịn giường bệnh đứng dậy, Thanh Ca tiến lên muốn đỡ anh, ngay lập tức đã bị ông nội liếc mắt kiềm lại.Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lăn dài, cô biết rồi một ngày nào đó ông nội cũng sẽ phát hiện ra, cô cũng mường tượng được khung cảnh sẽ như thế nào, nhưng không ngờ lúc xảy ra nó lại hỗn loạn như vậy.Máu đỏ ở vết thương trên trán anh càng lúc càng chảy nhiều máu hơn, dì Tân nhanh chóng lại gần, lấy khăn giấy cầm máu cho anh.
Ông lão hừ lạnh, "Dì Tân, không cần phải quan tâm nó, không chết được!"Cố Nam Sơn mỉm cười dịu dàng với dì Tân, nhẹ nhàng gạt tay bà ra. Anh không tỏ thái độ quá khiêm tốn cũng không quá hống hách, giọng nói nhẹ nhàng vang lên."Thưa cha, tất cả là lỗi của con. Là con chủ động gạ gẫm Thanh Ca, cho nên người muốn đánh muốn mắng thì cứ để con chịu hết. Nhưng mà con sẽ không buông tay, Thanh Ca là người con muốn gắn bó cả đời.""Gắn bó cả đời? Cố Nam Sơn, lẽ ra tôi không nên dẫn anh về nhà, hóa ra tôi đã dẫn sói về nhà. Dù không có quan hệ huyết thống thì hai người vẫn là chú cháu, anh bảo lão già này sau này nên để mặt mũi ở chỗ nào đây?"Ông cầm lấy một chiếc cốc thủy tinh, 'choang' một tiếng, thủy tinh chia năm xẻ bảy, vỡ tan tành trên mặt đất.Tay người con gái nắm chặt vạt áo mình, lại gần, nắm tay Cố Nam Sơn giống như muốn tuyên thệ: "Ông nội, cháu yêu Cố Nam Sơn. Mặc kệ ông có đồng ý hay không, cháu sẽ không rời xa anh ấy.""Cháu... Giỏi lắm! Đúng là vọng tưởng!"Lời nói đanh thép của ông lẫn theo hơi thở dốc vì kích động, lúc này cả mặt lẫn cổ ông đều đỏ bừng."Dì Tân, chúng ta đi, để cho chúng nó bên nhau cả đời."Trùng hợp là Cố Tòng Kim lại đi vào ngay lúc này, anh ấy nghe thấy ông nội mình hét lên, sống lưng ông lão còng còng như sắp ngã xuống."Ông nội, ông đừng kích động nữa, làm thế không tốt cho sức khỏe." Cố Tòng Kim đi qua đỡ ông, một bên vỗ nhẹ lưng giúp ông ổn định nhịp thở, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ca ý bảo cô rót nước cho ông.Cô gái nhỏ run rẩy cầm cốc nước ấm đưa qua nhưng ông nội gạt tay cô ra, không nhìn cô, quay đầu sang chỗ khác, mặc kệ cô cháu mà ông yêu thương đang rơi nước mắt.Không lâu sau, ông nội Cố giận dữ bỏ đi, ông không quan tâm đến tình trạng vết thương của Cố Nam Sơn, cũng chẳng thèm nói lời tạm biệt đã mở cửa ra ngoài.Cố Tòng Kim cùng dì Tân cũng vội đi xuống tầng theo, trước khi đi, anh còn dặn dò Thanh Ca dọn dẹp qua phòng bệnh. Người con gái nghe lời nhặt gọn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, nước mắt vẫn không ngừng rơi.Cố Nam Sơn khó khăn bước tới, cúi xuống và cứ thế cô rơi vào vòng ôm ấm áp, hai cánh tay rắn chắc ghì chặt cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào vành tai cô."Đừng sợ, có anh rồi."Hai người lặng lẽ không nói một lời sát chặt vào nhau, lúc trước nói với cô chuyện ở bên nhau, anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh hiện tại, và điều khiến anh luôn lo sợ là Thanh Ca sẽ chùn bước rồi buông tay. Nhưng hôm nay điều khiến anh hạnh phúc là cô gái của anh vô cùng dũng cảm, không hề bị lay động chút nào. Người con gái mà anh yêu thương, để tâm đã trưởng thành thật rồi.Con đường chông gai phía trước đã có cô bầu bạn, anh sẽ không còn cảm thấy khó khăn nữa, anh không cô đơn, không còn lủi thủi một mình nữa.