Mới vừa rồi bọn họ nói mỗi một câu tôi đều nghe rõ ràng, mỗi một chuyện đủ để tôi đau đớn trong lòng. Không có cách nào thở nổi. Tôi cảm thấy đại khái là bị thượng đế nguyền rủa. Bằng không tại sao những ngày qua mỗi một ngày đều có thể phát sinh như vậy để cho tôi đau đến không muốn sống nữa.
Nếu như không phải có Khưu Thiên Trường an ủi, nói không chừng tôi đã không thể chịu nổi mà kết thúc sinh mạng của mình.
“Cô sao cứ luôn vụng về tay chân vậy, luôn không chiếu cố mình. Đường Vân, tôi chính là không ưa cái tính cách này của cô. Lúc nào cũng cuối đầu, bảo sao làm vậy. Thật sự giống loại người bất kỳ ai cũng có thể khi dễ được cô.” Tiêu Lạc Thiên bắt đầu quở trách tôi.
Chẳng phải là sự thật sao? Tôi ở bên người anh thì tất cả mọi người đều khi dễ tôi. Không có bất cứ người nào đối tốt với tôi thật lòng.
“Mấy ngày kế tiếp không nên đụng nước, nếu có chuyện gì cần phải làm thì để cho người giúp việc làm. Cô cứ ở lại nhà cũ nghỉ ngơi mấy ngày đi rồi hẳn về” Tiêu Lạc Thiên nói mấy lời dặn dò với tôi. Thật giống như mới rồi ở trong phòng kia người nói những lời đó thật sự không phải anh ta vậy.
“Nói chuyện đi. Tại sao lại bực bội hất bình trà như vậy? Cô có biết cô làm như vậy tôi sẽ tức giận không…?” Tiêu Lạc Thiên bỗng nhiên ngây dại lẳng lặng nhìn tôi, đưa tay ra hướng gò má của tôi chạm nhẹ: “Cô đừng khóc!”
Khóc? Tôi làm sao mà biết khóc? Tôi đã từng nói sẽ không bao giờ vì Tiêu Lạc Thiên mà chảy nước mắt nữa.
Tôi tránh tay của anh ta, lau mặt một chút mới phát hiện hóa ra trên mặt tôi đầy nước mắt. Người chỉ có bị tổn thương bởi người mình để ý mới khổ sở đến như vậy. Bà nội đối với tôi rất tốt nhưng rốt cuộc vì biết bao nhiêu lợi ích khác chứ?
Tôi thậm chí không dám nghĩ sâu, nếu như bà ấy đối với tôi đều là giả vậy cái nào sẽ là thật?
Tôi bụm mặt, lặng yên khóc tỉ tê. Không có cách nào ngừng nước mắt trên mặt chảy xuống. Gần đây tôi đã khóc quá nhiều. Mỗi lần đều nói dừng khóc thì sẽ khóc lên. Giống như tâm tình của tôi mỗi lần đều cho mình đã quá tuyệt vọng thì sẽ còn có chuyện càng tuyệt vọng hơn đang chờ tôi.
Có phải kiếp trước tôi đã làm chuyện gì không thể tha thứ nên kiếp này tôi mới bị ông trời hành hạ đến như vậy?
“Tiêu Lạc Thiên, anh có cầm theo giấy ly hôn trên người không? Nếu như mang theo thì đưa đây tôi sẽ ký. Bất kể là yêu cầu gì tôi cũng đều đáp ứng. Nói tôi là tiểu tam cũng tốt, nói tôi là xe buýt tôi cũng nhận”
Tôi lâm vào hoàn cảnh không có cách nào trốn tránh được. Bị cái hoàn cảnh này hành hạ sống không bằng chết. Nếu như nhất định phải bị thương thoi thóp mới có thể chạy trốn, vậy thì tôi cũng sẽ nhận. Ít nhất cuộc sống phía sau của tôi, tôi có thể trải qua một giai đoạn thời gian tốt đẹp chỉ thuộc về tôi. Cho dù những thứ tốt đẹp kia tôi cũng không biết bản thân có thể duy trì được bao lâu.
“Cô nói gì?” Tiêu Lạc Thiên vẻ mặt không thể tin được, đại khái không nghĩ tới tôi có thể đồng ý với những lý do hà khắc đến như vậy.
“Tôi nói, chỉ cần tôi và anh ly hôn. Tôi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng đồng ý. Bây giờ dù anh có nói tôi đã ngủ với toàn bộ đàn ông ở thành phố A tôi cũng không thèm để ý” Tôi rống to, nghe được ngoài phòng khách truyền đến âm thanh ly trà rơi, cũng không để ý.
“Nhưng là… Nếu như vậy cô sẽ bị tất cả mọi người đều xem thường” Tiêu Lạc Thiên chần chừ.
Tôi buồn bã cười một tiếng. Lấy ra tin tức từ trong túi xách vỗ vào mặt anh ta: “Có khác biệt gì sao? Giờ đây ai cũng biết tôi là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của anh với cô ta, so với cái này thì kém hơn sao?”
“Đường Vân…” Tiêu Lạc Thiên nhìn tôi thật sâu, ánh mắt phức tạp. Tôi xem không hiểu, cũng không muốn hiểu. Thời điểm anh ta ép tôi ly hôn, có thể đánh tôi, cưỡng ép tôi. Nhưng đến khi tôi thật sự muốn ly hôn, điều kiện gì cũng đáp ứng thì anh ta lại chần chừ.
“Đường Vân, Lạc Thiên, các con lại đây” Bà nội ở ngoài phòng khách gọi chúng tôi. Tôi bây giờ thật sự không muốn nhìn thấy bà nội nữa. Vừa nghĩ đến những gì mà bà ấy nói. Vì cổ phần mà mẹ tôi lưu lại cho tôi mới nghĩ hết biện pháp để Tiêu Lạc Thiên cưới tôi, tôi liền không có cách nào bình tĩnh lại.
Sự nghiệp của tôi, đời người của tôi liền bị hủy tại số cổ phần mà tôi cũng không hề hay biết.
Bởi vì đã đến giờ cơm tối, nên trong phòng ăn đã bày sẵn một bàn thức ăn. Bà nội gọi chúng tôi tới dùng bữa. Tôi rất muốn rời đi nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của bà, tôi lại không có cách nào nhẫn tâm rời đi được.