Tiêu Lạc Thiên giống như một con sư tử nhỏ đang nổi giận, giương nanh múa vuốt.
“Bà nội, tại sao bà nhất định phải ép Như Ngọc? Tại sao bà nhất định không để con cưới cô ấy?”
“Tao đây cũng đều vì mày, đồ khốn” Bà nội khi muốn nói rồi lại thôi, biểu tình xanh trắng.
“Vì con? Vì tốt cho con mà bắt ép con phải cưới một người phụ nữ mà con không hề yêu sao? Nếu không phải vì bà nói với con rằng Đường Vân có cổ phần nhà họ Tiêu. Con cưới cô ta thì cổ phần ấy chính là của con. Thì sao con có thể cầu hôn với cô ta được chứ. Dù sao bây giờ cổ phần cũng là của con rồi. Con tại sao phải cùng một người đàn bà không nên nết sống qua ngày chứ? Con muốn kết hôn với Như Ngọc.”
Tôi cảm thấy huyết dịch trong người mình bắt đầu chảy ngược, đầu óc cũng truyền tới trận đau đớn muốn hôn mê. Hóa ra Tiêu Lạc Thiên với Nhan Như Ngọc thật sự là bị chia rẽ. Hóa ra Tiêu Lạc Thiên cưới tôi cũng bởi vì cổ phần mà mẹ tôi lưu lại. Hóa ra đây mới chính là nguyên nhân bà nội muốn Tiêu Lạc Thiên cưới tôi?
Tôi giống như kẻ đần vậy. Bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cái gì cũng không biết, ủy khuất gì cũng phải tự mình nuốt vào. Hôn nhân của tôi, chẳng khác gì một công cụ mà để nhà họ Tiêu thu mua cổ phần mà thôi.
Tại sao người mưu hại tôi, tôi lại xem đó là người thân? Tõ ràng tôi tin tưởng bà nội đến như vậy, luôn cảm kích bà ấy, luôn tôn kính bà ấy. Nhưng đến cuối cùng, người tính toán tôi sâu nhất cũng chính là bà ấy.
Có lẽ vĩnh viễn cũng không có người biết thời điểm tôi vẽ bộ “Tình nồng ý đậm” có bao nhiêu trông chờ, có bao nhiêu khát vọng rời nhà tù thành phố A này. Đi đến bên kia bờ Đại Tây Dương để không phải khổ sở mệt mõi nữa. Tôi cũng rất thích có sự nghiệp, thích nhất lấy vẽ làm bạn.
Nhưng hết thảy những thứ này cũng bởi vì một chút xíu cổ phần của nhà họ Tiêu mà mẹ tôi để lại. Ngay cả tôi cũng không biết có sự xuất của nó. Tôi trong lúc vô thanh vô thức thì bị người ta mưu hại.
Tôi lảo đảo nghiêng ngã xoay người, chỉ muốn nhanh chóng rời đi cái nơi đầy truyệt vọng này. Bây giờ cả người thân tôi tin tưởng cuối cùng cũng từ bỏ tôi, còn có cái gì đáng giá để tôi lưu luyến?
Trong phòng tiếng cãi vả vẫn tiếp tục. Mà tôi cũng không muốn để ý đến bọn họ đang nói gì nữa. Mãi cho đến khi có một thứ chất lỏng nóng bỏng hắt vào tay tôi, tôi mới hoàn hồn trở lại.
“A, mợ chủ. Cô có sao không? Thật xin lỗi tôi không biết cô sẽ bỗng nhiên xuất hiện. Tôi lập tức đi kêu bác sĩ” Tôi đứng trong hành lang nghiêm mặt nhìn chằm chằm lên mu bàn tay bị phỏng của mình. Bình trà hoa đã vỡ nát thành từng mảnh vụn, trà bên trong cũng rơi đầy dưới đất hình như đang cười nhạo tôi dốt nát ngu xuẩn.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, bà nội đi ra thấy tôi hồn xiêu phách lạc đứng ở ngay hành lang, trên mặt thoáng qua thần sắc không tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Đường Vân đấy à, con đến lúc nào thế?”
Thật ra cái bà ấy muốn hỏi là tôi có nghe bọn họ đối thoại hay không. Nhìn bộ dạng đi bộ cũng phải có người đỡ của bà nội, tôi còn có thể nói gì đây? Tôi buồn bã cười một tiếng, nói dối những lời mà ngay cả tôi cũng không thể tin được: “Con vừa mới tới. Vô tình làm đổ bình trà mẹ Vương pha cho bà, con xin lỗi”
Nhìn xem, đây là sự khác nhau rõ ràng của trước đây và bây giờ. Trước kia tôi tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi như vậy với bà nội.
“Cô tới đây làm gì?” Tiêu Lạc Thiên lúc này vốn sắc mặt đã không tốt, nhìn thấy tôi rốt cuộc càng nhịn không được.
“A. Đi ngang qua, tới xem bà nội một chút” Tôi nghiêng mặt nhìn bàn tay bị nước sôi dội qua, mang cảm giác đau đớn nhưng tôi cũng không cảm thấy được, bởi vì trong lòng càng đau.
“Con bị thương rồi.” Bà nội chợt phát hiện tay tôi sưng đỏ và rộp nước lập tức la rầy: “Những người này làm ăn kiểu gì vậy? Không nhìn thấy mợ chủ bị thương sao? Cũng không biết đường kêu bác sĩ sao? Mau cầm nước lạnh với nước đá tới đây.” Nói xong dùng sức vỗ Tiêu Lạc Thiên tới để cho anh ta đỡ tôi đi bôi thuốc.
“Không cần, tự tôi đi được” Tôi hất tay Tiêu Lạc Thiên ra, tự mình đi tới bồn rửa tay, mở vòi nước. Dòng nước lạnh như băng tưới lên mu bàn tay, tôi mới cảm giác được đau.
Mẹ Vương cầm tới hòm thuốc muốn bôi cho tôi thì Tiêu Lạc Thiên bỗng nhiên đẩy bà ấy ra nhận thuốc nói: “Để tôi”
Tôi cũng không có đẩy anh ta ra, mặc cho anh ra bôi thuốc phỏng cẩn thận cho tôi. Anh ta nhẹ nhàng thổi tay tôi mấy cái hỏi tôi có đau hay không. Sau đó còn dụ dỗ tôi nói bôi thuốc liền hết đau. Trên mặt tôi cũng chỉ có nụ cười nhạt.