Tôi không biết bản thân mình đã đi đâu, chỉ cảm thấy được cánh tay lạnh lẽo kia của tôi bị kéo đi, hận không thể ôm người này lại để hạ nhiệt độ xuống, đó là một người đàn ông có hơi thở đặc biệt, thu hút trái tim tôi rung động.
Lúc tôi bị người đó đặt xuống giường, tôi cảm thấy không đúng lắm nhưng cơ thể lại không có một chút sức lực nào, có một đôi bàn tay to vuốt ve khuôn mặt tôi, trên người tôi, thoải mái quá giống như càng muốn nhiều hơn nữa, tôi kêu lên một tiếng thỏa mãn, di chuyển tới khối băng kia, làm tổ trong lồng ngực của khối băng kia.
"Nóng...Nóng quá..."
"Chậc chậc, nhiệt tình như vậy, nhìn như đang châm lửa lên tôi vậy, không nghĩ tới Đường Vân bình thường nhìn như sợi mì trong nước lèo, tới lúc lẳng lơ lại quyến rũ như vậy, eo nhỏ uốn éo giống như rắn nước vậy.". ngôn tình hay
Âm thanh này có hơi quen thuộc nhưng tôi không nhớ rõ là ai chỉ theo bản năng chui vào trong lồng ngực của anh ta.
"Đừng gấp, đợi chút nữa sẽ khiến em đạt cực khoái." Âm thanh của người đàn ông kia ngập tràn ác ý, một bàn tay sờ soạng khắp người tôi, bàn tay như có kén, giống như có sức lôi cuốn kì lạ, cọ trên làn da bóng loáng nhẵn nhụi, bị dẫn dắt một hồi khiến cơ thể tôi run lên vì sảng khoái, tôi không nhịn được mà ngẩng đầu rên lên một tiếng nhỏ, cố gắng đòi nhiều hơn nữa. Tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, ngay sau đó tôi bị đẩy lên trên giường, có người bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi, là ai vậy, Khưu Thiên Trường sao? Tôi cố gắng mở to đôi mắt nhưng lại chỉ có thể nhìn được một bóng người mờ ảo.
Tôi muốn gọi tên Khưu Thiên Trường nhưng lí trí lại nói cho tôi biết không được gọi tên anh ấy trong lúc lý trí không tỉnh táo, sẽ gây phiền phức cho anh ấy, một mùi rượu cay nồng và mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào trong cánh mũi của tôi, đây không phải là Khưu Thiên Trường. Thẳng tới khi cánh tay kia xốc vạt váy của tôi lên, trong nháy mắt tôi trở nên tỉnh táo, người này không phải Khưu Thiên Trường. Anh ta không có mùi thuốc lá đan xen hơi thở hương bạc hà của Khưu Thiên Trường, tôi giật mình, hoàn toàn trở nên tỉnh táo, gắng sức mà đẩy người kia ra.
"Anh là ai? Buông tôi ra!"
"Đừng làm phiền sự hào hứng của thiếu gia tôi!" Người đàn ông dùng sức đè tôi lại.
Cả người tôi không còn sức lực bị anh ta đè nặng tới mức không thể động đậy được, bỗng nhiên tôi hiểu ra rằng tôi bị người ta bỏ thuốc rồi cho nên mới có loại phản ứng như này, rượu trong dạ tiệc nhất định là không có vấn đề bởi vì có rất nhiều người uống.
Vậy là chỉ có thể là ly đồ uống kia thôi, tôi có hơi đau xót trong lòng, Tiêu Lạc Thiên đã có thể làm tới bước này hay sao? Anh ta luôn nói tôi cắm sừng anh ta, lần này quyết định tận tay dâng tôi cho người đàn ông khác hay sao?
Không được, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta thực hiện được, tôi ra sức cắn vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền tới càng làm tôi tỉnh táo hẳn lên, nhìn rõ người đang tác oai tác quái trên người tôi, đó là một cậu ấm không mấy quen thuộc, tôi ra sức đẩy anh ta ra. Tôi với lấy chiếc gạt tàn ở bên cạnh đập vào đầu của anh ta.
Một lần hai lần, máu tươi chảy ra, tôi lại không dừng tay, người đàn ông có lẽ không ngờ được sau khi tôi bị bỏ thuốc sức lực vẫn lớn như vậy, có thể tỉnh táo trở lại, bị tôi đánh đến choáng váng ngã ra đất.
Tôi nhìn thấy anh ta vùng vẫy muốn đứng lên nên không chút do dự mà dùng hết sức lực giơ chiếc gạt tàn lên ném thật mạnh vào đầu của anh ta, cuối cùng anh ta ngã bất động trên mặt đất, kêu rên nói: "Đừng đánh nữa, nếu đánh nữa thì sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy."
Tôi buông thõng tay gạt tàn rơi xuống vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất, tôi mệt mỏi trượt xuống đất, cơ thể càng trở nên khô nóng, các loại khao khát và sự trống rỗng đều đang gặm nhấm đầu óc của tôi. Rõ ràng là tôi không quen người đàn ông nằm trên mặt đất kia, nhưng cơ thể của tôi lại hận không thể nhào qua đó mà ngồi trên người anh ta, cuối cùng thì đấy là loại thuốc gì mà lợi hại như thế.
Tôi không dám ra khỏi cửa bởi vì tôi không biết ra ngoài sẽ gặp phải ai, không biết túi xách đang ở đâu rồi, hơi thở kiềm nén không ngừng vang lên, tôi cố gắng kiềm chế sự kích động không đi tới chỗ người đàn ông kia nhưng mà lại không có hiệu quả.
Lúc tay chạm vào người đàn ông, trong lòng của tôi đột nhiên quyết định vơ lấy mảnh thủy tinh trên mặt đất ra sức cứa vào cánh tay, vừa cứu vừa nói: "Tôi không muốn bị tính kế, tôi không muốn bị người khác coi là con ngốc, tôi không muốn như vậy."
Người đàn ông cũng chưa có ngất nhìn thấy tư thế dũng cảm này của tôi cũng bị dọa tới mức nuốt nước miếng, yếu ớt mà nói: "Mẹ nó, còn tưởng rằng món quà được tặng là một con cừu trắng, hóa ra là một cây hoa ăn thịt người."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới âm thanh quen thuộc của Nhan Như Ngọc: "Em nghe người ở nói, chị họ tới đây nghỉ ngơi nên em không yên tâm, chúng ta vào xem đi."